11 Phó Kỳ Nguyệt không giống với những tiểu thư quý t2ộc khác ở thủ đô.
Chính vì sự khác biệt này khiến cô ta trở nên lạ hơn một chút. Hoắc Dịch Dung thản nhiên nó7i: “Cô bé đó rất thú vị, nếu nói cô ấy đơn thuần thì lại có vẻ hơi khôn vặt.”
Hoắc Vân Tiêu cau mày khi nghe câu này,7 anh tưởng Hoắc Dịch Dung đã chấp nhận Tứ tiểu thư của nhà họ Phó. Hoắc Tam gia vuốt đầu ngón tay Tần Nguyễn rồi thản nhiên n2ói: “Ông nội vẫn đang chờ câu trả lời đấy, anh xác định rồi thì báo cho ông một tiếng.” Biết Hoắc Tam gia đã hiểu nhầm, Hoắc 0Dịch Dung vội vàng xua tay nói: “Anh chỉ thấy cô ta có chút thú vị thôi chứ không hề có ý gì về phương diện kia, đừng để ông nội lại gán ghép lung tung.”
Phó Kỳ Nguyệt có ngây thơ hay không, hay đó chỉ là lớp vỏ ngụy trang của cô ta thì cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là Hoắc Dịch Dung không có ý định kết hôn với cô ta. Hoắc Vân Tiêu cau mày, thản nhiên nói: “Anh hai, anh cũng nên giải quyết chuyện hôn nhân của mình.” Hoắc Dịch Dụng cười nói: “Không vội, đợi thêm hai năm đi.” Việc kết hôn với ai thực sự không quan trọng, nhưng Hoắc Dịch Dung vẫn muốn tìm một người vừa ý, ít nhất có thể khiến anh ta cảm thấy thoải mái.
Sợ em ba tiếp tục truy hỏi, Hoắc Dịch Dung đứng dậy vươn vai. “Cũng muộn rồi, anh đi nghỉ đây.” Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn anh ta rồi gật đầu. Trước khi rời đi, Hoắc Dịch Dung nói với Tần Nguyễn: “Chúc ngủ ngon, em dâu.” Tần Nguyễn gật đầu: “Chúc anh có một giấc mơ đẹp.”. Hoắc Dịch Dung híp mắt, nhìn về phía em ba và Tần Nguyễn, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý rồi rời đi.
Tiếng bước chân rời đi càng ngày càng nhỏ, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu. Tam gia vuốt ve đầu ngón tay Tần Nguyễn , dịu dàng hỏi: “Em có buồn ngủ không?” Tần Nguyễn miễn cưỡng đáp: “Có một chút.” “Đi nào, lên lầu nghỉ thôi.” Nhưng Tần Nguyễn không ngủ được nên anh cố tỉnh táo để thức với cô. Trong bóng tối mờ ảo, đôi mắt Tần Nguyễn sáng lạ thường. Khóe môi Tam gia cong lên thành một nụ cười mềm mại, anh đưa tay lên vén mái tóc trên mặt cô bằng động tác rất dịu dàng. Giọng anh cũng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết: “Có phải em bị bắt nạt ở bữa tiệc của nhà họ Phó không?” “Vâng!” Tần Nguyễn trả lời không hề do dự, giọng điệu đầy kiên định. Cứ như thể cô chỉ chờ để mách với Tam gia.
Hoắc Vân Tiêu hơi kinh ngạc, khóe môi anh lập tức nhếch lên tạo thành một đường cong vui vẻ. Bàn tay ở bên trong chăn của anh mò mẫm bàn tay nhỏ bé của Tần Nguyễn , sau đó nắm chặt.
Hoắc Vân Tiêu vui vẻ hỏi: “Em bị ai bắt nạt, cứ nói với anh, anh sẽ trút giận dùm em.”
Tần Nguyễn: “Gia chủ và Đại công tử nhà họ Phó.”
“Được rồi, anh sẽ để họ đích thân xin lỗi em.”
Tần Nguyễn không nói gì, cô chỉ nhìn chằm chằm vào Tam gia.
Đôi mắt như biết nói của cô dường như đang hỏi, chỉ vậy thôi sao? Tiếng cười vui vẻ của Hoắc Vân Tiêu vang lên trong căn phòng ngủ yên tĩnh.