Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 673: Hoặc tam gia



Tần Nguyễn dựa vào cửa kính xe, khuôn mặt vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. 1 Khóe môi cô cong lên thành một nụ cười có chút ngượng1 ngùng của cô gái nhỏ. Hoắc Dịch Dung thản nhiên liếc mắt nhìn Tần Nguyễn, đôi mắt gian xảo của anh ta nhếch lên, nụ cười t2rên môi cũng tươi hơn.

Anh ta đoán Tần Nguyễn đang nhớ em ba, vì vậy không quấy rầy cô nữa. Đoàn xe của nhà họ Hoắc7 tiếp tục tiến về phía trước dưới trận tuyết đầu mùa đông, tốc độ dường như tăng lên rất nhiều. Khi bọn họ đến biệt thự Hươ7ng Tạ, mặt đất đã trắng xóa. Trước khi xuống xe, Tần Nguyễn hỏi Hoắc Dịch Dung: “Anh Dung, anh đừng đi, đêm nay ở lại đây n2hé?” “Cũng được.” Hoắc Dịch Dung không hề do dự, anh ta và Tần Nguyễn cùng nhau bước xuống xe.

Hai người đẩy cửa ra0, hơi ấm của căn phòng ùa về phía họ. Lò sưởi âm tường trong phòng khách đã được đốt lên, Hoắc Vân Tiêu đang ngồi trên chiếc ghế sô pha cạnh lò sưởi, từ thắt lưng trở xuống được đắp một chiếc chăn mỏng. Nụ cười trong mắt Hoắc Vân Tiêu hơi thu lại, anh khẩn trương siết chặt chiếc thìa trong tay. Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi Tần Nguyễn bằng ánh mắt dịu dàng và lưu luyến.

Đôi môi đỏ mọng của cô có dính một vệt nước canh, khiến người khác chỉ muốn lau nó đi.

Hoắc Vân Tiêu nhìn sang chỗ khác, anh đặt bát canh trong tay lên bàn rồi cầm lấy bát cháo.
Nhìn thấy Hoắc Dịch Dung bước vào, người hầu vội vàng tiến lên phục vụ: “Nhị gia.” Bên trong phòng khách. Tần Nguyễn đứng trước cửa rồi cởi áo khoác. Cô đi tới bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, tiện tay ném áo khoác vắt lên thành ghế sô pha, sau đó xoay người nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. Có lẽ do ánh lửa của lò sưởi chiếu lên khuôn mặt Hoắc Vân Tiêu, khiến khuôn mặt vốn đã dịu dàng lại càng mềm mại hơn.

Khí chất trí thức đầy ung dung cao quý, khiến anh giống một công tử hào hoa phong nhã thời cổ đại. Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ hé mở, cô hỏi: “Đã muộn thế này rồi, sao anh vẫn chưa ngủ?” Hoắc Vân Tiêu vươn tay về phía Tần Nguyễn, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, anh dịu dàng nói: “Anh đã hứa sẽ chờ em về.”

Tần Nguyễn không để ý đến bàn tay đang vươn ra của đối phương, cô xoay người đưa tay về phía lò sưởi để sưởi ấm. Cô thản nhiên nói: “Nếu cả đêm em không về, anh sẽ thức cả đêm à?” “Vậy thì không đâu.” Giọng nói dịu dàng của Hoắc Vân Tiêu chầm chậm vang lên. Đôi môi của Tần Nguyễn khẽ cong lên. Nhưng Tần Nguyễn còn chưa kịp nở nụ cười hài lòng, cô đã nghe thấy đối phương nói: “Anh sẽ đích thân đi đón em về.” Tần Nguyễn quay đầu lại, đôi mắt đẹp trợn to, cô nhìn chằm chằm vào anh: “Anh thật là, ngày thường sao không thấy anh cố chấp như vậy chứ.” Sức khỏe không tốt mà còn thức khuya sẽ ảnh hưởng đến quá trình phục hồi.
“Cảm ơn.” Tần Nguyễn cảm ơn như mọi khi. Người hầu cúi đầu, lùi lại hai bước, sau đó quay người rời đi. Hoắc Vân Tiêu bê bát canh trên bàn, đầu ngón tay mảnh khảnh của anh cầm chiếc thìa rồi nhẹ nhàng khuấy. Hoắc Vân Tiêu hỏi Tần Nguyễn đang dựa người vào ghế sô pha: “Em uống chút canh cho ấm bụng, sau đó mới ăn cháo nhé?” Đối phương miễn cưỡng lên tiếng, giọng điệu vô cùng uể oải. Sau khi về nhà, hay nói cách khác là có Tam gia ở bên cạnh, trạng thái thể xác và tinh thần của Tần Nguyễn đã hoàn toàn được thả lỏng.

Thấy cô mệt mỏi, Hoắc Vân Tiêu cầm chiếc thìa đưa tới bên miệng Tần Nguyễn. “Nguyễn Nguyễn, uống một ngụm nhé?” Tần Nguyễn ngoan ngoãn hé miệng, uống ngụm canh với nhiệt độ vừa phải. Bọn họ, một người đã quen đút canh, một người ngoan ngoãn uống canh. Cho đến lúc uống hết một nửa, Hoắc Vân Tiêu lại đưa chiếc thìa đến bên miệng Tần Nguyễn một lần nữa, đối phương cũng há miệng theo thói quen. Trước đó chỉ cần Tần Nguyễn hé môi, Tam gia sẽ nghiêng thìa để cô uống nước canh mà không cần tốn sức. Lần này, chiếc thìa dừng lại ở bên miệng mà không hề nhúc nhích. Tần Nguyễn ngước mắt lên nhìn người đàn ông cao quý dịu dàng trước mặt. Hoắc Vân Tiêu cười híp mắt. Anh giơ chiếc thìa trống rỗng trong tay lên cho Tần Nguyễn nhìn. Chiếc thìa trống rỗng, chẳng có gì hết. Tần Nguyễn không ngờ Tam gia cũng thích trêu chọc người khác như thế này, khiến người ta không biết nên cười hay nên khóc.

Tần Nguyễn bật cười, khóe môi nhếch lên, trên mặt cô lộ ra nụ cười rạng rỡ, vì khí chất lười biếng trên người cô mà giữa hai lông mày hiện lên một tia dục vọng.
Hoắc Vân Tiêu đeo một cặp kính mà bình thường không mấy khi đeo, trong tay cầm một quyển sách, anh cụp mắt xuống, đầu ngón tay đang lật trang sách.

Nghe thấy tiếng của phòng bị đầy ra, ngón tay mảnh khảnh của Hoắc Tam gia ấn lên trang sách rồi từ từ đóng quyển sách lại. Anh ngước mắt nhìn về phía Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn đêm khuya mới trở về, đang đứng ở cửa ra vào. Hoắc Dịch Dung đỡ Tần Nguyễn vào nhà, sau đó buông lỏng tay rồi sải bước về phía Hoắc Vân Tiêu. Hoắc Dịch Dung đứng trước lò sưởi để sưởi ấm, anh ta nheo mắt nhìn Hoắc Vân Tiêu bằng ánh mắt trêu chọc: “Em ba, giờ này mà vẫn chưa ngủ à, sợ anh bắt cóc em dâu hả?”

Tư thế ngồi của Tam gia rất thoải mái, cử chỉ rất tao nhã và tự nhiên.
“Canh uống xong rồi, giờ đến cháo nhé.” Giọng nói của anh bình thản, như thể sự mất tự nhiên vừa rồi chỉ là ảo giác.

Tần Nguyễn ngồi thẳng dậy, cầm lấy bát cháo trong tay đối phương. Cô đưa bát lên miệng rồi nếm thử một miếng.

Nhiệt độ vừa phải, dậy mùi thơm rất ngon. Sau đó, cử chỉ của Tần Nguyễn không hề có một chút hình tượng phu nhân nào, cô bê bát lên rồi húp xụp xoạt ba đến năm ngụm cháo vào bụng.

Cho dù Tần Nguyễn không giữ hình tượng, ánh mắt của Hoắc Vân Tiêu khi nhìn cô vẫn rất dịu dàng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.