Kể từ khi Thẩm Thiển Y phải lòng Lạc Tử Thịnh thì cô biết, đời này mình xong rồi. Nhưng cô luôn là một người dối trá, cô biết. Cho dù trong tâm tư cô nhớ Lạc Tử Thịnh mấy ngàn mấy vạn lần, nhưng cô vẫn cứ biểu hiện ra dáng vẻ thờ ơ trước mặt người khác. Cô có thể viết rất nhiều lần “Em thích anh” trong nhật kí, nhưng sẽ không nói một lần nào với người đó.
Cô có thể vì một câu nói của anh mà từ bỏ Kinh Thi thơ Đường lại chọn ban tự nhiên mà cô không hiểu rõ. Cô có thể chờ đợi anh nhiều năm mà không hối hận. Cô cũng có thể chấp nhận kết hôn không tình yêu với anh dù biết anh chỉ coi cô là em gái, nhưng cô biết hôn nhân với cô sẽ có lợi cho anh vì vậy cô đồng ý. Cô cứ rụt rè, lo sợ như vậy mà đứng đằng sau anh dõi theo anh. Từ một đứa bé luôn luôn vui vẻ, rạng rỡ như hóa hướng dương trở thành con người trầm lặng ít nói. Cô chỉ mong anh một lần nhìn về phía sau, phát hiện cô vẫn luôn ở đó. Rồi cơ hội cũng đến khi họ kết hôn, anh biết những nỗi đau trong thâm tâm cô.
Là lựa chọn tình yêu mình tưởng vậy hay lựa chọn người vợ vẫn luôn lặng lẽ yêu anh? “Anh của sau này, nhớ tới em của trước đây, cô gái ấy cười rộ lên xán lạn như đóa hoa mặt trời; anh vẫn luôn oán trách tên khốn nào hại em biến thành dáng vẻ như bây giờ, hiện tại mới biết được, thì ra tên khốn đó chính là anh” – Lạc Tử Thịnh.