Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 675: Vị vua nắm toàn bộ quyền sinh quyền sát của người khác trong tay



Hoắc Vân Tiêu nói xong nhưng không nghe thấy Tần Nguyễn đáp lại, anh liếc mắt nhìn. 11 Anh phát hiện Tần Nguyễn đã nhắm mắtk ngủ. Hơi thở của cô cũng trở nên đều đều.

Cô ngủ thật là nhanh.

Bàn tay trắng trẻo vươn ra để kéo chắn chco Tần Nguyễn. Tam gia ôm đối phương vào lòng, sau đó từ từ nhắm mắt. Một lát sau, anh lại mở mắt rồi nhẹ nhàng hôn lên môia Tần Nguyễn. Hoắc Vân Tiêu đi đến bên cạnh Tần Nguyễn và nắm tay cô đi tới khu vực nghỉ ngơi của phòng làm việc. Tần Nguyễn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô nói, giọng hơi lạnh: “Tam gia, hôm nay em muốn gặp mấy người bạn, ngoài trời tuyết đang tan nên em không muốn đi ra ngoài, em đã bảo bọn họ đến thằng đây rồi.” Hoắc Vân Tiêu cười khẽ một tiếng: “Chuyện này có vấn đề gì đâu, em gặp mấy người bạn mà còn muốn báo cáo anh, em thật sự coi anh là phụ huynh của em đấy à?” “Đừng nói lung tung.” Tần Nguyễn xấu hổ. Cái từ phụ huynh này không khỏi làm cho người ta có suy nghĩ kỳ quái.

Nhìn vẻ mặt của cô, Hoắc Vân Tiêu chân thành nói: “Nguyễn Nguyễn, biệt thự Hương Tạ này cũng là nhà của em, em có thể làm bất cứ việc gì, chỉ cần nó không đe dọa đến sự an toàn của em thì đều không cần phải báo cáo cho anh.” Tần Nguyễn mạnh miệng nói: “Em chỉ đến nói với anh một tiếng thôi, anh đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Cô buông tay Tam gia ra rồi xoay người rời đi. “Chờ một chút.”
Linh Phong mặc bộ quần áo hiện đại, dùng một cây trâm cố định mái tóc dài đến hông. Dáng người cô ta thướt tha, duyên dáng yêu kiều, đầy nét cổ kính ý vị. Cô ta bước lên trước, nhún người hành lễ với Tần Nguyễn: “Tân tiểu thư.”

“Linh Phong, chúng ta lại gặp nhau.”

Giọng điệu của Tần Nguyễn nhẹ nhàng, không thể nói có quá nhiều thân mật. Ánh mắt cô lại quét về phía Lam An đứng bên cạnh Kiều Nam Uyên. Người này có gương mặt tuấn tú lạnh như băng, không có biểu cảm gì cả.
Hoắc Vân Tiêu nhấc chân đuổi kịp Tần Nguyễn và kéo tay của cô: “Sáng sớm hôm nay anh Cảnh Sầm gọi điện thoại tới, anh có nghe giúp em, em có thời gian thì gọi điện thoại lại cho anh ấy nhé.”

Đã mấy ngày nay Tần Nguyễn không liên hệ với gia đình, nên chắc cha và các anh trai rất lo lắng cho cô. Cô gật đầu: “Em biết rồi, anh tiếp tục họp đi.” “Bảo người hầu trong nhà chuẩn bị trà bánh đãi khách, tiếp đón họ cẩn thận.”

“Vâng.”
Tần Nguyễn rời khỏi phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau khi cô đi, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu dần biến mất, sắc mặt anh trầm xuống. Anh quay người bước những bước chân mạnh mẽ quay trở lại bàn làm việc. Dù cuộc họp đã tạm dừng được vài phút, nhưng tất cả các thành viên đều không có hành động hấp tấp. Bọn họ đều ngồi nghiêm chỉnh như những học sinh tiểu học, chờ đợi Tam gia đến.

Hoắc Vân Tiêu ngồi vào chỗ, quét ánh mắt lạnh lùng về phía đám người trên ba màn hình trước mặt, anh lên tiếng, thành thạo nói thứ tiếng của nước khác.

Giọng anh trầm thấp và nguy hiểm, rõ ràng là đang tức giận. Đôi mắt đen thâm thúy kia sâu đến mức không thể dò được, lửa giận ở trong đáy mắt của anh cũng làm người ta khiếp sợ.
Nụ hôn vô cùng dịu dàng, không chứa bất cứ cảm xúc ham muốn nào.

Anh nắm lấy tay Tần Nguyễn, ôm cô vào lòng, dùng tư thế ôm hoàn toàn chiếm đóng. Trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng thở dài.

Hôm sau.
Tần Nguyễn rời giường xuống nhà, biết được Hoắc Dịch Dung đã đi, mà Tam gia cũng không thấy đâu. Hỏi Hoắc Khương mới biết, hôm nay Tập đoàn HEA có một hội nghị quốc tế từ xa. Cô biết điều không đi quấy rầy, ăn sáng xong thì ngồi lướt mạng trên ghế sô pha sát bên cạnh lò sưởi âm tường. Khoảng chừng mười giờ sáng, cô nhận được cuộc điện thoại của Kiều Nam Uyên. Ông ta đã đưa Linh Phong và Lam Ản đến thủ đô, bọn họ đang ở trên đường cao tốc. Tần Nguyễn quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đêm qua tuyết rơi nhẹ.

Bây giờ bên ngoài thời tiết vẫn ảm đạm. Người ta thường nói rằng tuyết rơi không lạnh tuyết tan mới lạnh. Tần Nguyễn lười đi ra ngoài nên nhờ Kiều Nam Uyên đưa Linh Phong và Lam An đến thẳng biệt thự Hương Tạ. Sau khi cúp điện thoại, cô đứng dậy lên lầu. Hoắc Khương đang đứng ngoài cửa phòng làm việc, nhìn thấy Tần Nguyễn đi tới thì khẽ khom người: “Phu nhân.” Tần Nguyễn dừng bước, hỏi: “Tam gia đã xong việc chưa?” “Vẫn chưa, chủ nhân nói khi nào cô tới có thể trực tiếp đi vào.”

“Tôi có việc muốn nói với Tam gia.”
Dưới lầu.

Khi người hầu đã chuẩn bị kỹ càng trà bánh xong, thì ba người Kiều Nam Uyên, Linh Phong và Lam An cũng được các ám vệ canh giữ ngoài cửa đưa vào phòng khách. Tần Nguyễn đứng ở trong phòng khách đón bọn họ, cô nói lời cảm ơn với Kiều Nam Uyên đi ở phía trước: “Chú Kiều, lần này chú vất vả rồi.”

“Có gì đâu mà vất vả.”
Tam gia đang tức giận, là bởi vì sáng nay anh nhận được một tin xấu. Một sản nghiệp của nhà họ Hoắc ở nước Fuluo bị dính vào một cuộc xung đột nội loạn, gây thiệt hại rất lớn. Một viện nghiên cứu đặt ở địa phương của họ bị đánh bom, sự cố này khiến nhà họ Hoắc bị thiệt hại mấy trăm triệu đô la. Trong viện có một số công trình nghiên cứu y học sinh vật cần thu thập tài liệu ngay tại nước Fuluo. Và dữ liệu quan trọng của dự án gần nhất đã bị mất.

Dữ liệu của dự án và các vật thí nghiệm bị mất còn quý hơn cả viện nghiên cứu trị giá hàng trăm triệu đô la. Cuộc họp đang thảo luận về vấn đề này, và những người phụ trách ở nước Fuluo cũng tham gia. Đến ngay cả Hoắc Dịch Dung cũng đang ngồi trong văn phòng của Tập đoàn HEA, nghiêm nghị nhìn mọi người trên màn hình. Họ đang phân tích vụ việc lần này, và thể lực nào đứng sau điều khiển. Nghe đám người trốn tránh trách nhiệm, đổ lỗi cho nhau, gương mặt vốn đã trầm xuống của Tam gia càng trở nên nguy hiểm hơn. Anh cau mày tỏ vẻ không hài lòng, trong mắt bắn ra tia nhìn lạnh lùng hung ác. Khi mọi người vẫn còn đang tranh cãi, giọng nói lạnh lùng trầm thấp của anh vang lên. “Tồn thất đã xảy ra rồi, nhà họ Hoắc có thể không truy cứu, nhưng dữ liệu thành quả nghiên cứu lần này bị mất đi phải tìm cách tìm về cho tôi, không tiếc bất kỳ giá nào dù có đào sâu ba thước đất cũng phải cầm về được!” Tất cả mọi người đều im lặng, bọn họ thấp thỏm lo âu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo của Tam gia trên màn hình. Trên mặt anh rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được anh đang không vui. Cặp lông mày nhíu chặt, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng cứng rắn, trong mắt phóng ra sát ý, tất cả đã thể hiện rõ thân phận của anh. Hoắc Tam gia, người cầm quyền thế hệ mới của nhà họ Hoắc. Anh là vị vua nắm trong tay tất cả quyền sinh quyển sát của mọi người.

Giọng nói uể oải của Hoắc Dịch Dung vang lên: “Tôi khuyên các người nên làm những chuyện thiết thực, đừng nghĩ trốn tránh trách nhiệm, chỉ cần làm mất dữ liệu và vật thí nghiệm của nhà họ Hoắc thôi thì...”
Trong tinh thần của Kiều Nam Uyên khá tốt.

Ánh mắt Tần Nguyễn quét về phía Linh Phong và Lam Án phía sau ông ta.

Các đường nét trên khuôn mặt của hai người này đều hoàn mỹ, đẹp đến mức không giống người thật.
Mái tóc dài của anh ta cũng giống như Linh Phong, được cố định bằng một cây trâm ngọc bích màu trắng.

Lam An đi đến bên người Linh Phong, trên gương mặt không có biểu cảm gì lộ ra thần sắc ôn hòa nhàn nhạt. Trên môi anh ta nở một nụ cười rất nhẹ, nhưng lại có khí chất khuynh thành yêu nghiệt đầy quyến rũ. Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quá đẹp của Lam Án, không hiểu sao càng nhìn cô càng nhíu mày. Lam An khiến cho cô có cảm giác vô cùng thân thiết, giống như là họ đã từng quen biết vậy. Nhưng Tần Nguyễn rất chắc chắn rằng mình chưa từng gặp Lam Án.

Lúc ở núi Kỳ tại thành phố Vân, cô biết đến Lam An cũng là bởi vì năng lực của bản thân cô, đã thăm dò được thông tin từ trên người Linh Phong. Cô nhớ tới một câu, mới gặp lần đầu mà ngỡ đã quen biết từ lâu. Câu này dùng trên người Lam An thì không còn gì thích hợp bằng. Lam An ôm lấy vai Linh Phong, anh ta cũng đánh giá Tần Nguyễn.

Ánh mắt anh ta toát ra sự tìm tòi nghiên cứu, và còn có một sự phức tạp không thể giải thích được. Tần Nguyễn cười, khẽ hỏi: “Anh biết tôi?” Lan Án giống như người hiện đại đưa tay về phía Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, lần đầu gặp mặt.”

Tần Nguyễn nghe hiểu.

Đối phương không biết cô, có biết thì cũng là thông qua Linh Phong.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.