Tết năm nay Diệp Ninh Quân không thể đi chơi cùng với Lục Hiểu Minh và Chu Tịch được, bởi vì bọn họ đã theo gia đình về quê để đón tết cùng với ông bà của mình, gần đến ngày vào học bọn họ mới lên trường học.
Sau khi hết đêm giao thừa, Diệp Ninh Quân cùng với gia đình Trần Trì đến thành phố khác đi chơi, cùng nhau câu cá. Cô nhận thấy bản thân sắp bị bọn họ chiều chuộng đến hư người, đi đâu cũng được bọn họ đùm bọc che chở, cảm giác này chỉ muốn dừng lại thật là lâu để cô tận hưởng.
Nhưng khoảng khắc hạnh phúc thường không thể giữ được lâu, chớp mắt một cái Diệp Ninh Quân lại quay về với nhà trường, vùi đầu vùi cổ vào một đóng sách vở, vô số đề thi đang chờ đợi, Diệp Ninh Quân vừa thở dài vừa làm đề.
Trôi qua những giây phút căng thẳng, mọi người đều tụ tập vào phòng ăn để nạp năng lượng. Diệp Ninh Quân và
Chu Tịch tìm chỗ ngồi, còn Trần Trì và Lục Hiểu Minh đi lấy thức ăn giùm hai người, trong lúc nói chuyện thì đột nhiên có người đến vỗ vai Chu Tịch.
"Chào cậu!"
" Chào! Cậu là ai vậy?"
"À tớ tên là Đàm Lục lớp 12A2, tớ...tớ...cho cậu cái này!"
" Cảm ơn cậu..."
Chu Tịch còn nói chưa xong thì cái tên Đàm Lục chạy mất, Chu Tịch ngơ ngác cầm hộp sữa rồi nhìn sang Diệp Ninh Quân. Tình tiết lãng mạn này, sao cô có thể không biết dược chứ, cô mỉm cười chống cằm nhìn Chu Tịch, cẩn thẩn ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô nàng, ánh mắt có chút đăm chiêu.
" Cậu nhìn tớ làm gì?"
"Có lẽ cậu bạn Đàm Lục này đã nhìn ra vẻ đẹp của Tiểu Tịch ta và sa vào lưới tình rồi!"
" Cậu thôi đi, đừng có trêu tớ."
"Ây tớ không trêu, đây là sự thật! Khi nãy cậu đưa hộp sữa cho cậu gương mặt đỏ lên chứng tỏ cậu ta thích cậu.
Biểu hiện rõ như thế mà!"
"Chắc không phải..."
" Ai? ai thích ai?"
Lục Hiểu Mình đột nhiên bon chen vào cuộc đối thoại của hai người, Diệp Ninh Quân đành kể lại mọi chuyện cho hai người nghe. Trần Trì thì không phản ứng gì nhưng Lục Hiểu Minh thì khác, cứ nhăn mày liên tục, miệng vừa ăn vừa nói:" Chu Tịch, cậu tuyệt đối đừng để tên đó lừa cậu, tớ nghĩ cái tên Đàm Lục đó không thích cậu đâu, hắn có vấn đề chắc chắn có âm mưu, cậu đấy tuyệt đối không được rung động với cái tên đó, việc quan trọng nhất là học tập, sắp thi còn thời gian yêu đương sao."
Lục Hiểu Minh nói xong câu cuối cảm thấy sống lưng như toát lạnh, cậu quay sang nhìn Trần Trì, cười cười, tay gắp một miếng thịt gà đưa cho cậu:" Tớ không nói hai người đâu."
Từ suốt bữa ăn cho đến vào lớp, Lục Hiểu Minh không ngừng làm công tác tư tưởng cho Chu Tịch, miệng lúc nào cũng bảo đừng yêu sớm, Chu Tịch nghe mà đau hết cả đầu.
Lúc ra về, Lục Hiểu Minh còn theo sát phía sau Chu Tịch, vẫn là vấn đề đó.
"Cậu đừng nói nữa, tớ không quen cậu ta là được chứ gì?"
"Ừm, ngoan lắm."
"Ngoan cái đầu cậu."
Ra đến cổng trường, Chu Tịch lại bắt gặp được Đàm Lục, cậu ta nhìn thấy cô liền vẫy tay chào, cô cũng mỉm cười chào lại cho đúng phép lịch sự, Lục Hiểu Minh nhìn màn tương tác của hai người mà khinh thường, thấy Đàm Lục đanh đi đến chỗ cô, cậu ngang nhiên nắm tay cô kéo đi về hướng khác còn thách thức ánh mắt với Đàm Lục.
Diệp Ninh Quân và Trần Trì đi ở phía sau cũng nhìn thấy một màng này, cô cảm thấy cái này của Lục Hiểu Minh rất giống với Trần Trì. Nhưng cô cũng rất mong Chu Tịch và Lục Hiểu Minh thành đôi hơn cái tên Đàm Lục kia.
Chu Tịch bất ngờ khi được Lục Hiểu Minh nắm tay kéo đi, nhịp tim cô bắt đầu loạn nhịp, ánh mắt cứ dán chặt vào hai bàn tay đang nắm chặt kia, gương mặt bồng chốc đỏ lên, khoé miệng bất giác giương lên tạo thành một đường cong. Trong lòng bao nhiêu câu hỏi đặt ra liên tục:
" Tại sao cậu ấy lại nắm tay mình?"
" Chẳng lẽ đã thích mình rồi sao?"
"Aaa không được, nhưng mà được cậu ấy nắm tay thật thích."
" Mỗi lần nhìn bàn tay to lớn kia mình rất muốn nắm thử không ngờ bây giờ lại thành hiện thực, vui quá đi!''
Đang suy nghĩ trong đầu, Lục Hiểu Minh bất chợt dừng lại, Chu Tịch không kịp phòng bị liền va vào lòng ngực của cậu. Thật là đau quá đi!
" Chu Tịch."
Chu Tịch đưa tay xoa đầu của mình, nghe thấy giọng Lục Hiểu Minh đột nhiên nghiêm túc lạ thường, cô mang theo nghi ngờ nhìn vào gương mặt điển trai của cậu: "Hả?"
" Cậu thích kiểu người như thế nào?"
" Tớ..."
"Tớ thích cậu! cho nên cậu nói đi cậu thích kiểu đàn ông thế nào tớ sẽ cố gắng hoàn thiện giống như vậy!"
" Không cần đâu."
Gương mặt Lục Hiểu Minh bỗng chốc ủ rũ, cậu đắn đo mãi mới quyết định tỏ tình với Chu Tịch, nếu không phải do cái tên Đàm Lục kích thích cậu còn tính đợi khi thi xong mới tỏ tình, sợ cô có cảm tình với tên đó mới quyết định liều lĩnh như này.
"Cậu không thích tớ sao?"
Chu Tịch hít một hơi sâu rồi thở ra, cô lấy hết dũng khí nói ra những lời trong lòng:" Thật ra, tớ cũng rất thích cậu, từ lâu đã thích, tớ thích mẫu đàn ông giống cậu cho nên cậu không cần thay đổi giống người khác, chỉ cần là cậu tớ đều thích."
"T.thật sao?" Lục Hiểu Minh bất ngờ khi được Chu Tịch thổ lộ tình cảm, trái tim khi nãy bị tổn thương nay đã khôi phục lại một cách nhanh chóng, cậu vui mừng ôm Chu Tịch vào lòng.
" Cảm ơn cậu đã thích tớ. Bây giờ cậu đã trở thành bạn gái của tớ rồi! Tốt quá đi!"
"Ừm! Thật tốt khi cậu là bạn trai của tớ."
Sau khi về đến nhà, Lục Hiểu Minh đã không nhịn được mà gọi điện cho Trần Trì để khoe khoang mối quan hệ của cậu và Chu Tịch, giọng nói vô cùng đắc ý. Diệp Ninh Quân ngồi gần đó nên cũng nghe được thông tin này, một lát tin nhắn Chu Tịch gửi đến kể về quá trình hai người họ tỏ tình, cô vui mừng chúc mừng cho bọn họ. Cuối cùng hai người họ vẫn thuộc về nhau!