Mặc dù yêu đương nhưng bốn người họ vẫn không hề lơ là trong học tập, kì thi trọng đại đã đến, mỗi người một phòng thi khác nhau nhưng tâm thế giống nhau, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ năng lượng và kiến thức để đấu tranh với những đê thi.
Khi tiếng chuông vang lên lần cuối, trước cổng trường cao trung đã mở cổng, các phụ huynh bên ngoài ngóng trông con của mình. Dần dần trước mắt bọn họ là những thiên thần mang đồng phục chạy ùa ra ngoài, sách vở cũng bay tung toé như là một trận tuyết bằng giấy, cuối cùng đã kết thúc ngày học sinh, sau này cũng chẳng thể quay lại thời niên thiếu này nữa.
Trần Trì nắm tay Diệp Ninh Quân chạy ra ngoài, phía sau là Lục Hiểu Minh nắm tay Chu Tịch. Để giải toả căng thẳng sau cuộc chiến sinh tử vừa rồi, bọn họ đã quyết định ăn mừng, không còn là học sinh nữa nên bọn họ muốn uống một chút nước kích thích như bia chẳng hạn.
Bốn người đến siêu thị mua đồ nướng và mấy lon bia đem về nhà riêng của Trần Trì tổ chức. Mỗi người đều có công việc nên chẳng mấy chốc mọi thứ đã chuẩn bị xong, mọi thứ được bày ra, bốn người cùng nhau nhập tiệc ăn mừng.
"Nào chúng ta cùng cạn ly, chúc mừng vì đã thoát khỏi những ngày vùi đầu vùi cổ vào đống sách vở."
"Cạn ly."
Lâu lắm rồi Diệp Ninh Quân mới uống nước có cồn này, suýt chút nữa đã quên mất vùi mị nó ra sao! Bọn họ ăn uống được một lúc, Lục Hiểu Minh bắt đầu ngà ngà say.
" Sau này chúng ta ít gặp nhau hơn, tớ cảm thấy không nỡ một chút nào. A Trì, tớ sắp không gặp được cậu rồi!"
" Tránh ra đi!"
Diệp Ninh Quân và Chu Tịch liền bật cười, Trần Trì càng đẩy thì Lục Hiểu Minh càng tới gần hơn, thấy bản thân không ôm được Trần Trì, cậu liền quay sang ôm vai Chu Tịch.
"Tiểu Tịch, sau này chúng ta yêu xa, không có tớ ở bên cạnh tuyệt đối không được thân thiết với kẻ khác đấy!
Nếu không tớ sẽ đau lòng mất!"'
Chu Tịch xấu hổ nhìn hai người, đưa tay đẩy đẩy con ma men này ra:" Biết rồi! Cậu buông tớ ra đi. Hai bọn còn đang ở ngay đây."
" Ninh Quân, cậu nhất định phải để mắt đến bạn gái tớ đấy, có kẻ khả nghi liền báo tin cho mình được không?"
"Được, được!"
" Chúng ta sau này vẫn như vậy, bốn người chúng ta mãi mãi là bạn!"
Sau vài lon bia, Diệp Ninh Quân đã say được Trần Trì bế vào phòng nằm nghỉ. Chu Tịch và Lục Hiểu Minh giúp cậu dọn dẹp xong cũng về nhà. Trần Trì bước vào phòng nhìn thấy Diệp Ninh Quân đang ngồi dậy trên giường, đầu tóc cũng rối bời.
Vừa nhìn thấy Trần Trì đi vào, Diệp Ninh Quân loạng choạng đứng dậy, giây phút sắp ngã, Trần Trì đã nhanh chân chạy đến ôm vào lòng, cô ngoan ngoãn ôm chặt cậu, cái đầu nhỏ dụi vào lòng ngực cậu làm nũng.
" Không có cậu, tớ ngủ không được."
"Ngoan, tôi ôm cậu ngủ."
" Trần Trì!!"
" Hửm?"
"Cậu rất đẹp trai! Tớ rất thích cậu!"
Trần Trì nghe xong lời tỏ tình này liền bật cười, ôm chặt cô vào lòng, cậu ghé xuống nói nhỏ vào tai cô:" Anh cũng rất yêu em."
Cứ tưởng Diệp Ninh Quân đã ngủ say, nào ngờ khi cậu nói xong, cô liền bật dậy thoát khỏi vòng tay của cậu. Hai tay của cô áp lên mặt cậu, cô cúi xuống hôn khắp gương mặt cậu, trong giây lát chỉ nghe được tiếng hôn "chụt" vang lên liên tục và tiếng cười khúc khích của cô gái nhỏ. Trần Trì mặc cho cô làm loạn, cậu cũng bị cô chọc cho cười, ánh mắt ôn nhu dành cho cô.
Trần Trì cảm thấy nụ hôn vặt vãnh này không đủ thoả mãn, một tay giữ sau gáy Diệp Ninh Quân kéo xuống chuẩn xác hôn lên đôi môi của cô.
"Um."
Lông mi Diệp Ninh Quân rung nhẹ, miệng nhỏ nhắn bị cậu mút lấy, cậu dùng sức câu lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh đẹp ướt át kia cùng nhau chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt này. Một bàn tay khác cũng không rãnh rồi mà lần mò vào trong áo tìm kiếm đôi thỏ trắng kia mà nắn bóp.
Trần Trì giúp cởi áo ngực ra, tiện tay vén áo cô lên trên, cậu rời đôi môi quyến rũ hôn xuống ngực cô, đến khi nó xuất hiện nhiều dấu hôn mới rời đi. Diệp Ninh Quân mơ màng ngủ thiếp đi, bỏ mặc người đang có dục vọng sôi trào bên cạnh, cậu tự cười bản thân mình và nhanh chóng đi vào phòng tắm để giải quyết.
Ở một bên khác, Lục Hiểu Minh thật khó khăn khi đưa Chu Tịch về nhà, trên đường cô nàng không ngừng la hét khóc lóc đến bác tài cũng phải quay lại nhìn hai người. Lục Hiểu Minh cười cười cố gắng giữ chặt con người đang làm loạn này. Chu Tịch bị siết chặt liền há miệng cắn vào tay cậu một cái đến rướm máu, vì đau nên cậu thả cô ra,
Chu Tịch nhân cơ hội này mở cửa sổ xe ra thò đầu ra ngoài, miệng không ngừng la hét:" Có người bắt cóc tôi, mau cứu tôi với!"
Bác tài và Lục Hiểu Minh nghe xong liền hoảng, cậu gấp gáp kéo đầu cô vào trong. Đúng lúc đó, một cảnh sát chạy ngang và nghe được tiếng kêu cứu của cô nàng, bác tài nuốt nước bọt liên tục, cảm thấy hôm nay thật xuôi xẻo. Chiếc xe tấp vào để cảnh sát hỏi cung, Chu Tịch thấy cảnh sát liền uất ức nói Lục Hiểu Minh siết chặt mình, cậu và bác tài nhanh chóng giải thích mọi sự việc để tránh hiểu lầm là kẻ buôn người.
"Mới thi xong đã muốn làm người lớn, uống nhiều như vậy nữa."
" Lần sau bọn cháu sẽ không như vậy nữa."
" Mau đưa cô bé này về nghỉ ngơi đi."
"Dạ vâng, bọn cháu xin lỗi ạ!"
Thật khó khăn khi Lục Hiểu Minh đưa Chu Tịch về nhà, cậu nhất định sẽ không cho Chu Tịch uống rượu bia nữa, đây là lần cuối. Cậu xin thề!!