Mấy ngày ở lại nhà Trần Trì, Diệp Ninh Quân được đối xử chẳng khác gì con ruột, cháu ruột, còn Trần Trì thì chẳng khác gì người ngoài. Thời gian ở riêng của hai người cũng rất hạn chế, đa phần đều bị Ngô Dao và ông nội Trần cướp mất, cậu ngoài cam chịu cũng chẳng làm gì khác được.
Hôm nay là đêm giao thừa, Ngô Dao và Diệp Ninh Quân đã cùng nhau chuẩn bị mâm đồ ăn lớn, bọn họ ăn lẩu ở ngoài sân. Ngày trọng đại này vẫn là ở bên gia đình và những người yêu thương là hạnh phúc nhất, nên những người làm trong Trần gia đều được nghỉ, nên mọi thứ đều được Ngô Dao và Diệp Ninh Quân chuẩn bị tươm tất.
Tiếng cười nói vang lên liên tục, bầu không khí vô cùng ấm áp. Diệp Ninh Quân cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn khi có những người yêu thương mình như vậy. Dùng bữa xong, bọn họ liền vào trong ngồi phòng khách trò chuyện xem truyền hình, một lát sau trong nhà liền đón những vị khách đến. Thấy gương mặt cô đần ra không biết chào hỏi thế nào, Trần Trì lên tiếng giới thiệu cho cô một tiếng.
" Đây là dì Liễu, em gái của mẹ tôi. Còn đây là chồng dì ấy, hai đứa nhóc đó là con của dì ấy."
" Cháo chào chú và dì ạ!"
" Ohh bạn gái của A Trì sao? Xinh gái quá đi."
"Dạ, cháu cảm ơn."
Những người lớn đều tụ tập một chỗ nói chuyện, cô và Trần Trì thêm hai đứa nhóc kia thì lên phòng chơi game.
Cô nhìn hai nhóc bám lấy Trần Trì không buông có chút buồn tủi, không nghĩ hai nhóc đó lại thích chơi với cậu như vậy. Trong lúc cô đang ngồi bọn họ chơi game, một nhóc lớn quay lại nói với cô.
"Chị gái, chị xinh đẹp thật quá!"
" Cảm ơn em. Em tên là gì thế?
"Em tên Hạ Tiểu Tần 10 tuổi, còn đây là anh trai em tên là Hạ Triết Tầm 13 tuổi. Còn chị tên gì thế?"
" Diệp Ninh Quân."
"Tên rất đẹp."
" Tên của hai em cũng rất đẹp."
" Tránh xa bạn gái ông đây một chút!"
Hạ Tiểu Tần bĩu môi không thèm nhìn Trần Trì mà quay sang chơi tiếp. Trần Trì dạy cho cô chơi game cùng với bọn họ, cô có chút mê trò chơi này huống chi hai nhóc đó. Một lát sau, bạn của Ngô Dao cũng đến chúc mừng, bà liền nghĩ đến chơi mạt chược, bà lên gọi Diệp Ninh Quân xuống chơi cùng.
Trước khi chưa xuyên qua, Diệp Ninh Quân có chơi vài lần cùng với họ hàng mỗi khi về quê nên khi Ngô Dao rũ xuống chơi liền không do dự mà đồng ý vứt bỏ ba người kia đang chơi game. Trần Trì thấy cô xuống liền vội đi theo mặc cho hai nhóc kia năn nỉ ôm chân gào thét, bởi nếu không có Trần Trì thì hai nhóc chơi sẽ không qua màn.
"Đủ người rồi! Bắt đầu chơi thôi."
" Bạn gái của A Trì sao? Bọn dì đây sẽ không nương tay đâu nhé!"
"Con bé thua thì có A Trì trả, đúng không A Trì!"
Diệp Ninh Quân ngượng ngùng, Trần Trì lại thản nhiên gật đầu như việc hiển nhiên. Diệp Ninh Quân dù biết cách chơi và chơi được vài lần cũng không phải là tay chơi thành thạo, cô chủ yếu là do vận may của mình. Trần Trì ngồi bên cạnh lại tận tình chỉ cách đi cho cô khiến cô thắng liên tiếp, cô thật hoài nghi về khả năng của cậu.
"Ây da lại thua nữa rồi."
" Hai đứa chơi giỏi thật đấy!"
"A Trì được luyện từ nhỏ nên nó am hiểu cách đi của bọn mình rất nhanh."
"Nói nhỏ thôi, chồng tôi mà nghe được lại không vui đấy!"
"Haha! Đúng! đúng!"
Trong cuộc nói chuyện qua lại, Diệp Ninh Quân lại thêm có tin mới về cậu. Lúc nhỏ vào cuối tuần, Ngô Dao đều đưa cậu đến nhà của các bà bạn để chơi mạt chược, có lẽ từ đó cậu mới chơi giỏi thế này, bởi vì chuyện này mà
Trần Hạp cũng đau đầu không thôi, ông không hiểu nổi con trai lại thích chơi mạt chược hơn chơi cờ. Bọn họ chơi suốt mấy tiếng đồng hồ, gần đến giờ bắn pháo hoa mới dừng lại về nhà của mình để đón khoảng khắc ngắm pháo hoa với gia đình của mình.
Hướng nhà của Trần Trì có thể ngắm được toàn cảnh của pháo hoa nên mọi người ra sân xem. Ngay khi khoảng khắc được đếm ngược sắp kết thúc, tiếng nổ bắt vang lên liên tục. Trên bầu trời đen kịt không chỉ lấp lánh bởi vì ngôi sao mà còn có những bông hoa thi nhau nở rộ trên đó và rất nhiều màu sắc khác nhau.
Diệp Ninh Quân quay sang hôn lén Trần Trì một cái liền quay lại ngắm pháo hoa trên bầu trời. Một nụ hôn bất ngờ được tặng đến, Trần Trì mỉm cười xoa đầu cô, cả hai cùng nhau xem pháo hoa, gần hơn mười lăm phút pháo hoa mới dừng lại, ai nấy về phòng người nấy.
Vừa đóng cửa phòng lại, Trần Trì đã áp sát Diệp Ninh Quân xuống giường, giọng nói cậu có chút khàn đi:" Nụ hôn đó là sao?"
" Cậu không thích sao?"
"Thích! Nhưng không đủ."
" Hả..ư..ưm!!"
Khoan miệng hoàn toàn bị Trần Trì chiếm lấy, cướp mất những lời mà cô định thốt ra đành nuốt ngược vào trong bụng. Hai người bắt đầu triền miên với nụ hôn mê người này, hai cánh môi kết hợp với nhau không một chút kẻ hở, toàn thân cô đều mềm nhũn với cái trêu đùa của cậu. Hai người không thể chống đỡ được sự cám dỗ của đối phương mà muốn nhiều hơn, vẫn giống như lúc trước chỉ cọ xát bên ngoài, bỗng chốc nhiệt độ trong phòng lại tăng lên đáng kể, cũng may phòng cậu là phòng cách âm nếu không cô sẽ rất xấu hổ khi phát ra âm thanh kiều mị mày.