Sau khi Giáng Sinh kết thúc, chỉ còn mấy ngày sẽ qua một năm mới. Mọi người lại tất bật chuẩn bị đón Tết nguyên đán, những học sinh cuối cấp lại càng tất bật luyện đề hơn, mỗi ngày đều luyện gần chục cái đề như đang cố gắng chạy đua với thời gian. Có lẽ thời gian đối với người khác trôi qua lâu nhưng đối với họ lại rất nhanh, chớp mắt một cái liền có thể đến ngày thi trọng đại kia nên từ giờ bọn họ chẳng dám lơ là nữa.
Diệp Ninh Quân được Trần Trì giảng đề rất nhiều cũng đủ tự tin làm bài nhưng trong lòng vẫn sợ hãi. Mặc dù đã trải qua cảm giác sinh tồn kia nhưng bây giờ cô lại sắp trải qua thêm một lần nữa, cảm giác lại hồi hộp hơn.
Bầu không khí của khóá cuối cấp khiến những ai đi ngang qua đều phải ngộp thở không thôi, Phó Khải được Hứa Văn Văn giúp đỡ giảng bài ôn tập cùng nhau, hiện giờ cũng chẳng còn dáng vẻ la cà nữa, đi đến đâu đều để sách bên cạnh, lúc nào cũng nhìn và giải đề. Bởi vì cậu muốn học cùng một trường với Hứa Văn Văn mà ngôi trường đó lại lấy số điểm tương đối cao, nên bây giờ cậu cố gắng cũng chẳng muộn màng.
Sau khi biết được kết quả học tập học kì hai này, ai nấy cũng cảm thấy đề thi ra rất khó số điểm cũng không được cao lắm. Riêng Trần Trì vẫn giữ vững phong độ đứng đầu bảng với số điểm trên trời. Diệp Ninh Quân nhìn điểm của cậu rồi so sánh của mình, đúng là không có so sánh sẽ không có đau thương. Tuy thứ hạng không thay đổi nhưng số điểm Diệp Ninh Quân mong chờ lại không đạt được nên cô có chút buồn.
Diệp Ninh Quân đang ngồi ủ rũ trong lớp, đột nhiên điện thoại vang lên tin nhắn, là Lâm Tử Nguyệt nhắn cho cô.
Nhưng sao bọn họ lại có số của cô, Trần Trì cầm bình nước đi phía sau đến.
" Làm sao vậy?"
" Không có gì, chỉ là điểm số không giống như kì vọng."
"Trong mắt tôi cậu rất giỏi."
Được Trần Trì an ủi tâm trạng cô cũng bớt phiền muộn, cô thở dài lấy lại tinh thần nhiệt huyết của mình mà tiếp tục ôn đề.
Buổi chiều tan học, Lâm Tử Nguyệt đến đón Diệp Ninh Mạc lại nhìn thấy cô bước lên một chiếc xe sang trọng, cứ nghĩ cô ở lại kí túc xá như trước kia không ngờ lại ở cùng với thiếu gia nhà giàu. Buổi trưa bà nhắn tin cho cô, bây giờ thấy chiếc xe sắp rời đi, bà nhanh chân đứng chặn trước chiếc xe, khiến bác Lý phải phanh gấp. Trần Trì nhanh tay đưa ra chắn giúp cô, nếu không có cậu chắc cô đã úp mặt vào ghế trước.
" Cậu không sao chứ?"
" Không sao?"
" Không biết là ai vô duyên vô cớ lại đi chắn xe."
"Là bà ấy! Mẹ của tớ."
Diệp Ninh Quân bước xuống xe đi đến chỗ Lâm Tử Nguyệt, cũng may bác Lý phanh kịp nên chẳng có chuyện gì xảy ra. Bà thấy cô đi ra liền nắm chặt tay cô như đang muốn bẻ gãy tay cô.
"Tiểu Quân, chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Mẹ buông tay ra trước đi."
Diệp Ninh Quân được bà buông tay liền đi đến chỗ Trần Trì, cậu nhìn thấy cánh tay mảnh khảnh trắng nõn hiện lên vết dấu bầm tím do lúc nãy Lâm Tử Nguyệt nắm chặt. Cậu gật đầu đồng ý với cô để cô và bà ta đi đến một quán nước để nói chuyện, cậu ngồi trong xe nhìn phía họ, trong lòng đang thầm tính gì đó.
Lâm Tử Nguyệt tuy ở xa nhưng vẫn có cảm giác lạnh sống lưng, khi phát hiện ra đôi mắt hồ ly kia như muốn xuyên thủng người bà khiến bà có chút sợ hãi.
" Mẹ đến tìm con có việc gì?"
" Có việc mới đến được sao? Mẹ muốn đến thăm con."
"Mẹ đang kể chuyện cười sao? Mục đích chính là gì?"
" Thật ra quán mỳ của nhà chúng ta sắp không đóng cửa, tiền mặt bằng quá lớn ta và cha con đều hết cách...."
"Con không có tiền."
" Nhưng bạn trai con là thiếu gia nhà giàu, con xin cậu ta, cậu ta nhất định sẽ cho con."
" Mẹ còn mặt mũi bảo con đi xin tiền người khác sao?"
" Chẳng lẽ con định bỏ mặt gia đình sao?"
" Gia đình? Mẹ và cha còn có bà nội thật sự xem con là gia đình sao?
" Trước kia là mẹ không đúng, chúng ta mãi mãi là một gia đình cho nên con không thể nào bỏ mặt bọn ta được.
Còn Tiểu Mạc nữa, tiền học của nó mẹ không gánh nổi nữa, con là chị phải biết thương em trai mình chứ."
"Con sẽ lo cho thằng bé ăn học, còn chuyện của mẹ con không có nghĩa vụ đó."
" Mày nói thế thì được sao? Mày là do tao đứt ruột sinh ra, mày phải có trách nhiệm phụng dưỡng cho bọn tao. Đó là nghĩa vụ của mày."
"Nói đến nghĩa vụ, vậy mẹ và cha đã làm tròn nghĩa vụ của một bậc phụ huynh hay chưa?"
" Mày...mày muốn tạo phản à!"
"Con không có tiền, mẹ đừng đến tìm con về việc này! Con đi trước."
" Mày đứng lại đó cho tao!"
Lâm Tử Nguyệt đứng lên quát lớn, nhưng Diệp Ninh Quân vẫn tiếp tục bước đi, những người xung quanh không nhịn được mà thẳng thừng lên tiếng chỉ trích bà, khiến bà xấu hổ nhanh chóng rời khỏi đó.
Ở trong xe, Diệp Ninh Quân duy trì tư thế ôm Trần Trì, trong lòng thật sự rất rối mù. Cô là người xuyên đến, không phải là con gái của bọn họ nên không có trách nhiệm phụng dưỡng, nhưng nghĩ đến cô xuyên đến đây còn chiếm lấy thể xác của con gái họ nên cô cũng là con gái của họ, lại nghĩ trước kia nguyên chủ bị đối xử tệ bạc cô lại muốn từ chối nhận người thân, cô càng nghĩ càng thở dài liên tục.
" Đây là lần thứ 6 cậu thở dài! Có chuyện gì sao?"
" Tớ..."
"Cậu có muốn rời khỏi căn nhà vô tình vô nghĩa đó không? Tôi giúp cậu."
"Được sao? Như vậy cũng tốt, bọn họ sẽ không làm phiền đến tớ, tớ cũng không phải suy nghĩ nhiều với bọn họ."
Diệp Ninh Quân chỉ vô tình nói những lời trong lòng trong lúc đang suy nghĩ, cậu nghe được đáp án từ cô, cậu ôm cô vào lòng vuốt nhẹ tấm lưng của cô, ánh mắt loé lên một tia nguy hiểm, bác Lý bắt gặp ánh mắt của cậu cũng phải rùng mình, chuyên tâm lái xe mà không dám quay tới quay lui nhìn chỗ khác.