Diệp Ninh Mạc đứng chờ Lâm Tử Nguyệt đến đón, bà nhắn cho cậu là đến rồi thế quái nào cậu lại không người đâu cả. Vừa định lấy di động ra gọi thì thấy bà bước ra từ quán nước gần đó, cậu chạy lại chỗ bà, nhìn gương mặt tức giận kia trong miệng thầm mắng người nào đó.
" Mẹ cãi nhau với ai à?"
" Còn ai trồng khoai đất này, chị con đấy!"
"Mẹ gặp chị ấy làm gì?"
" Lâu quá không thấy nó về, nên muốn thăm nó một chút!"
" Không đơn giản là chỉ thăm hỏi đúng không? Chẳng phải mẹ với cha và bà nội đuổi chị ấy đi sao?"
" Tiểu Mạc con..."
" Con không muốn cãi nhau với mẹ, chúng ta về thôi. Nếu mẹ còn chút lương tâm về sau đừng làm phiền chị ấy!
Chị ấy đã chịu khổ đủ rồi."
Diệp Ninh Mạc nói xong đưa tay bắt taxi gần đó, cậu vào trong ngồi bỏ qua sự ngỡ ngàng của Lâm Tử Nguyệt, thấy bà mãi không lên, cậu nhìn về phía bà khiến bà giật mình vội vàng lên xe. Cái ánh mắt xa lạ không giống như trước kia, tính tình cũng thay đổi hẳn, bà thầm nhủ trong lòng đây thực sự là con trai của bà sao?
Diệp Ninh Mạc và Lâm Tử Nguyệt suốt đường đi đều không nói câu nào. Về đến nhà cậu chỉ gật đầu chào với cha
Diệp và bà nội liền vào phòng của mình. Cậu vừa tắm xong lại nhận được tin nhắn của Diệp Ninh Quân, cậu nhíu mày khi nhìn thấy số tiền mà cô gửi đến.
" Chị gửi cho em nhiều tiền thế làm gì?"
" Sau này tiền sinh hoạt hay tiền học của em chị sẽ lo cho em."
" Chiều nay mẹ đến tìm chị là vì tiền bạc sao?"
"Ừm."
"Em không cần, chị cũng sắp thi đại học sẽ cần tiền nhiều hơn em. Nghỉ hè sắp tới em sẽ tìm việc làm để tự lo tiền học của mình, chị không cần lo cho em."
" Vậy tạm thời em giữ giúp chị đi. Khi chị cần chị nhắn cho em."
" Dạ vâng. Chị đừng bận tâm đến lời nói của mẹ, bà ấy..."
" Tiểu Mạc, em nghỉ ngơi sớm đi."
"Vâng, chị cũng vậy!"
Diệp Ninh Mạc nhìn màn hình tắt dần, cậu rất muốn hàn gắn lại những mảnh vỡ của gia đình, nhưng e rằng đã thất bại từ lâu. Có lẽ cô nên rời khỏi căn nhà này mới chính là điều tốt nhất.
Dùng xong bữa tối, Diệp Ninh Mạc từ chối cùng bọn họ xem tivi, còn không lấy tiền tiêu vặt mà bà nội cho mình.
Cậu vào phòng của mình bắt đầu học bài, Dương Như Ý cảm thấy dạo gần đây cậu đã thay đổi nhiều lần muốn nói chuyện với cậu nhưng đều không dám, bà bước vào phòng thấy cậu ngồi học bài, bà thở dài bước ra ngoài không làm phiền cậu học.
Trong lúc bọn họ đang xem phim, tiếng gõ cửa vang lên quấy nhiễu không gian bọn họ. Lâm Tử Nguyệt vừa cắn hạt dưa vừa đi ra mở cửa, nhìn thấy nhiều người ăn mặt chỉnh tề, còn có nhiều người mặc đồ đen. Mặt bà sợ hãi trắng bệt, giọng run rẩy lên tiếng:" Các anh là ai?"
" Tôi là luật sư Kiều, chúng tôi đến đây cũng chỉ bàn với mọi người một chút việc nhỏ. Không cần phải sợ hãi như vậy."
Dương Như Ý và Diệp Phàm nhìn từng người bước vào nhà mình với vẻ mặt nghiêm trọng, ông quay lại nhìn vợ mình như đang hỏi mấy người này là ai? Không đợi ông thắc mắc, một người đã lên tiếng trước giải đáp mọi nghi vẫn của ba người.
"Chúng tôi là người của Trần Gia và được Trần thiếu mời đến đây để giải quyết chuyện của gia đình của ông bà và Diệp tiểu thư Diệp Ninh Quân."
"Là nó gọi đến?"
" Tôi đã soạn sẵn giấy tờ, mời các vị xem trước."
Đập vào mắt của bọn họ là tờ giấy xóá quan hệ huyết thống giữa cha mẹ và con, Lâm Tử Nguyệt định lên tiếng không đồng ý và không cần phải bàn bạc, lại bị luật sư Kiều chặn lời nói lại
" Nếu các vị đồng ý, thiếu gia sẽ đưa cho các vị tiền mặt này." Luật sư Kiều ra hiệu, người đàn ông phía sau liền đem một vali tiền mặt đặt lên trên bàn khiến ba người nhìn mà hoa cả mắt.
" Cái này đều là của bọn tôi sao?"
" Đúng thế, trong đây có hơn một triệu nhân dân tệ. Còn nếu các vị không đồng ý cũng không sao cả? Nghe nói bên phía cửa hàng mỳ của các vị tạm đóng cửa chỉ vì có người tố cáo báo mua lại thực phẩm không sạch đem chế biến, chúng tôi cũng có bằng chứng. Nếu tôi nộp bằng chứng đó lên cho thanh tra, các vị e rằng lành ít dữ nhiều, cho nên tôi mong các vị suy nghĩ thật kỹ lưỡng."
Diệp Ninh Mạc nghe tiếng ồn bên ngoài, cậu vừa ra khỏi phòng đã nghe được những gì mà luật sư Kiều nói. Cậu đứng phía sau bọn họ xem xét tình hình, cậu đoán là ba người bọn họ sẽ chọn tiền mà ký giấy vào đoạn tuyệt quan hệ.
"Chuyện này..."
"A Phàm con nghĩ đi, bây giờ kí vào sẽ chúng ta sẽ có tiền lớn này. Còn không kí chúng ta sẽ mất một số tiền lớn để đóng phạt, thậm chí có người tố cáo thêm chúng ta sẽ ngồi tù mất. Mẹ không muốn ngồi tù đâu."
" Phải đấy, chúng ta mau kí đi. Có số tiền này, chúng ta sẽ ăn sung mặc sướng không cần phải dậy sớm đi bán mỳ nữa."
" Được tôi ký."
" Trần thiếu có chuyển lời đến các vị, từ giây phút các vị kí tên lên đây đồng nghĩa các người không còn quan hệ đến Diệp tiểu thư và mong sẽ không làm phiền đến Diệp tiểu thư về sau này."
" Được được, bọn tôi đồng ý!"
Diệp Ninh Mạc nghe được đáp án liền quay người vào phòng. Trong lòng còn thầm nghĩ bọn họ sẽ có lòng trắc ẩn mà suy nghĩ lại, nhưng phán đoán của cậu vô cùng đúng. Đối với bọn họ, số tiền lớn kia còn quan trọng hơn con gái mình. Đáng trách hơn, người mẹ mang nặng đẻ đau lại nhần tâm bán đi đứa con gái của mình. Cậu không còn một chút tình cảm vấn vương đối với bọn họ nữa, cậu sợ một ngày nào đó bản thân sẽ giống chị gái của mình.
Luật sư Kiều lấy được chữ ký của bọn họ liền nhắn tin cho Trần Trì biết tin. Ba người ở bên trong sáng mắt khi nhìn thấy nhiều tiền ở trong tay mình, bọn họ cười phá lên ôm tiền trong ngực của mình.