Xuyên Sách: Học Bá Để Ý Đến Tôi

Chương 43: Giáng Sinh



Lục Hiểu Minh và Chu Tịch đến rạp chiếu phim trước, một lát sau Trần Trì và Diệp Ninh Quân cũng đến. Hôm nay là ngày giáng sinh nên trên đường đông đúc người qua lại, rạp chiếu phim càng đông hơn, bốn người ngồi chờ phim chiếu gần một tiếng đồng hồ. Thấy thời gian vẫn còn sớm, Lục Hiểu Minh nảy ý sang bên khu vui chơi bên cạnh chơi để giết thời gian.

Trần Trì và Diệp Ninh Quân cùng nhau chơi bắn súng, thấy bản thân sắp thua, Diệp Ninh Quân đành dùng kế làm nũng để chiến thắng. Quả nhiên cách này có tác dụng, trên màn hình hiện thị chữ WIN, cô mỉm cười quay sang nhìn cậu.

"Tớ thắng rồi đấy!"

Ớ bên Chu Tịch, cô nàng tưởng bản thân sẽ được Lục Hiểu Minh gắp cho thú bông. Nhìn động tác chơi gắp của cậu khiến cô ức chế, đẩy cậu sang một bên tự mình gắp lấy. Lục Hiểu Minh nhìn cô đầy ngưỡng mộ như muốn bái cô làm sư phụ của mình, cô nhìn còn quá nhiều đồng xu thế là tận dụng gắp lấy những con thú mà hai người thích.

" Cậu lợi hại thật đấy!"

"Cậu chơi quá tệ."

"Trò chơi trẻ con đó, tớ không thèm chơi."

"Chẳng phải cậu chơi không được sao?"

"Chúng ta đi chơi trò khác."

"Được."

Lục Hiểu Minh tự tin về trò chơi đập chuột nên rũ Chu Tịch cùng chơi trò này. Tuy cô nhanh tay lẹ mắt nhưng ở mức độ khó cô đành bó tay, nhìn Lục Hiểu Minh đánh trúng từng con một, cô liền giơ ngón tay cái khâm phục. Khi qua màn, lại thêm một chế độ khó, cô cố gắng tập trung đánh những con chuột chuẩn bị lú đầu lên. Cô đập liên tục, thấy hết thời gian, mà bản thân lại không được điểm cao, trong lòng cảm thấy trò chơi này không ra gì bắt đầu đập mạnh hơn. Lục Hiểu Minh nghe tiếng động mạnh phát ra bên mình, cậu nuốt nước bọt vội nhìn xung quanh, cậu đưa tay đẩy đẩy cô.

"Cậu nhẹ tay một chút đi, người khác đang nhìn kìa."

" Hừ, mấy con chuột chết tiệt! Bà đây giết chết chúng mày. Chết đi!!"

Trần Trì và Diệp Ninh Quân đang gắp thú thì nghe được giọng nói đầy cay nghiến của Chu Tịch, hai người đi đến chỗ bọn họ. Mọi người xung quanh đó cũng đang nhìn Chu Tịch, Lục Hiểu Minh chỉ có đứng bên cạnh cười trừ, cố gắng bảo Chu Tịch hãy nhẹ tay. Có một cậu bé đang chơi bên kia cũng phải lên tiếng.

"Mẹ ơi, chị gái đó đáng sợ quá! Chúng ta đi chơi trò khác được không?"

Diệp Ninh Quân nhịn cười, đột nhiên Trần Trì nắm tay cô kéo đi, cô ngơ ngác nhìn cậu:" Sao vậy?"



" Quản lý đến."

Quản lý của khu trò chơi đến vì nghe được nhân viên báo cáo. Lục Hiểu Minh vừa thấy ông ta liền ba chân bốn cẳng ôm Chu Tịch đang la hét kia chạy đi.

" Thả tớ ra, tớ phải giết chết đám con chuột đó."

"Bà cố của tôi ơi, không mau chạy thì cả đám sẽ ăn chửi mất."

Trước khi bị Lục Hiểu Minh ôm, cô không quên đá mạnh vào máy trò chơi đó một cái. Quản lý lập tức chạy đến nhưng với cái thân mập ú bụng to kia vẫn không chạy lại với đám nhóc thanh niên này. Ông ta vừa tức giận vừa kiểm tra cái máy của mình. Thấy ông ta không đuối theo, Lục Hiểu Minh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng vuốt lồng ngực. Diệp Ninh Quân đứng chờ hai người, thấy vẻ mặt tức giận của Chu Tịch không quên trêu chọc cô nàng.

"Tiểu Tịch, cậu chơi thua nên mới tức giận sao?"

"Tiểu Quân, tớ không phải chơi thua. Cái trò chơi trẻ con đó tớ đây không thèm chơi nhé."

" Câu này có chút quen nhỉ?"

"Sắp đến giờ phim chiếu rồi! Chúng ta đi thôi haha."

Chu Tịch đánh trống lãng, kéo tay Lục Hiểu Minh đi. Không nghĩ đến rạp chiếu phim còn thể gặp được người quen, là Phó Khải và Hứa Văn Văn, trùng hợp là mọi người đều xem cùng một bộ phim.

Phim chiếu suốt hai tiếng đồng hồ mới xong, trong quá trình coi chỉ có Chu Tịch và Lục Hiểu Minh nghiêm túc xem, khi ra về còn bàn luận về bộ phim. Trần Trì và Phó Khải lại nhân cơ hội trong bóng tối mà lại giở trò với Diệp Ninh Quân và Hứa Văn Văn. Hai người có phản kháng nhưng cũng chỉ được lúc đầu, lúc sau hai người đàn ông vẫn chứng nào tật nấy mà bắt nạt. Đến lúc ra khỏi phòng chiếu, Diệp Ninh Quân và Hứa Văn Văn lại cùng chung một điểm là đôi môi đỏ sưng, Chu Tịch và Lục Hiểu Minh nhìn hai cặp đôi trước mặt, tâm trạng vui vẻ bổng chốc bay mất.

" Hai người đều bị dị ứng sao?"

" Haha, chúng ta đi kiếm gì ăn đi."

Hứa Văn Văn nghe thấy Chu Tịch trêu ghẹo, gương mặt bỗng chốc đỏ mặt, liếc mắt nhìn Phó Khải nhưng chẳng dám trách móc. Thấy ba cô nàng dắt nhau đi trước, Lục Hiểu Minh khoanh tay đăm chiêu nhìn hai cậu.

"Quả nhiên không nên nhìn mặt mà bắt hình dong. Hai người đều có nét tính giống nhau đấy! Đều lưu manh giống nhau."

Trần Trì và Phó Khải nhìn nhau không thèm để ý lời nói của Lục Hiểu Minh mà bỏ đi.

"Ể, chờ tớ với!"



Khu ăn uống vô cùng đông đúc, Trần Trì và Phó Khải đều đi đến nắm tay người con gái của mình tránh bị lạc. Lục Hiểu Minh trầm tư một lúc, hít một hơi sâu liền đi đến cầm tay của Chu Tịch, học theo hai người đàn ông kia nắm chặt.

"Như vậy sẽ không bị lạc nữa."

Chu Tịch ngắng người nhìn tay của mình đan vào tay của Lục Hiểu Minh. Cô ngượng ngùng, cúi mặt xuống, cũng không lảng tránh cái nắm tay này khiến cậu vô cùng vui vẻ nâm chặt dắt đi.

Trời lạnh thế này chỉ có thích hợp đi ăn lẩu, bọn họ đi vào một quán lẩu gần đó, không ngờ lại gặp Kỷ Từ ở đây.

Bọn họ đều nhận ra nhau, cô ta xấu hổ vô cùng, vội lấy cơ đau bụng để cho người khác đến order cho bọn cô.

Không một ai nhắc đến chuyện cũ, nên bọn cô vẫn xem Kỷ Từ là người xa lạ.

Không những bắt gặp Kỷ Từ ở đây, còn bắt gặp một đám côn đồ lần trước đánh nhau với Phó Khải và Trần Trì. Tên đầu đàn lần trước bị Trần Trì đánh còn xém bị vào tù vẫn còn cay cú việc đó nên khi thấy hai người liền muốn gây sự.

Trần Trì và Phó Khải nhìn nhau hiểu ý, đám côn đồ đó từ đầu đều chú ý đến bàn bọn họ, nhất định một lát nữa sẽ đến gây sự. Phó Khải lên tiếng:" Một lát nữa chúng ta chia nhau đi ba hướng khác nhau."

"Được."

Mấy người bọn cô giả vờ như không có chuyện xảy ra, ăn uống cười nói bình thường. Vì trong đấy khá đông người nên bọn chúng chưa thể ra tay được. Đám côn đồ thấy bọn họ đi ra bắt đầu theo sau, nhận ra bọn họ đã chia ra ba hướng, tên cầm đầu liền chửi tục gọi người chia ra theo hướng của Phó Khải và Trần Trì.

Bên Phó Khải và Lục Hiểu Minh chạy nhanh nên cả bốn người đều thoát ra ngoài, nhanh chóng bắt taxi đưa Chu Tịch và Hứa Văn Văn về nhà trước.

Trần Trì thấy bốn phía đều là người của đám côn đồ đó, hết cách hai người đành trốn vào một con hẻm tối, đường lối chật hẹp nên hai người đứng sát vào nhau. Diệp Ninh Quân dựa trên lòng ngực cậu ổn định hơi thở.

" Mẹ kiếp mất dấu rồi."

" Toàn một lũ ăn hại, coi như hôm nay tụi nó may mắn. Đi thôi!"

" Vâng đại ca."

Cả hai đứng trong gốc nghe được cuộc đối thoại của bọn chúng liền thở phào nhẹ nhõm, cả hai sau khi thoát ra bên ngoài cũng chẳng có tâm tư để đi chơi tiếp đành quay về nhà, Diệp Ninh Quân nhận được tin bọn họ đã trở về nhà oan toàn liền trút bỏ được lo lắng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.