"Tỷ tỷ! Có chuyện gì có thể giải bài cùng Tuyết Nhi mà..."
Nhan Thi Tình chỉ gượng cười cho có lệ, đã nhiều ngày qua nàng cứ thừ người mà không hiểu vì sao, trong lòng nàng luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó, Nhan Lạc Tuyết có dò hỏi nhiều lần thế nhưng Nhan Thi Tình chỉ lắc đầu bảo không có gì.
(Chẳng lẽ tỷ tỷ đã có người trong lòng? mà cũng không đúng lắm, trong sơn trại làm gì có tên nào nhìn cho ra hồn đâu, haiii... Thật đau đầu]
"Tuyết Nhi..."
Nhan Lạc Tuyết ngồi thấp xuống ôm lấy đùi Nhan Thi Tình, nàng ngẫn đầu lên chờ đợi câu nói tiếp theo của tỷ tỷ
"Ta... Ta có lẽ đã thích hắn rồi cũng nên"
Nhan Lạc Tuyết mắt mở to chớp chớp như không tin vào tai của mình
"Tỷ tỷ! Người tỷ nói là..??"
Nhan Thi Tình khẽ thở dài nhìn xa xăm
"Chính là người mà đã bị muội đã thương lần trước"
Nhan Lạc Tuyết đôi mắt chợt lóe sáng lên
(Thì ra người tỷ tỷ thích chính là hắn ta, haha! Tỷ tỷ thật có mắt nhìn nga, tên đó vừa nhìn liền thấy thuận mắt ngay]
"E hèm... Tỷ tỷ! Nếu là như vậy, tỷ yên tâm Tuyết Nhi dù có dùng mọi cách cũng sẽ mang hắn về đây cho tỷ"
Nhan Thi Tình đôi mày hơi nhíu lại nàng khẩn trương nắm lấy tay của Nhan Lạc Tuyết
"Nhưng mà... Hắn ta chính là..."
Nhan Lạc Tuyết nghe không rõ mấy chữ phía sau cho nên cố tình nhóm người vếnh tai lên nghe
Nhan Thi Tình do dự một lúc nhưng vẫn quyết định nói ra, bởi vì dù gì Nhan Lạc Tuyết cũng chính là muội muội ruột của nàng
"Hắn ta chính là nữ nhân..."
"Hả..."
Nhan Lạc Tuyết lại nghĩ là mình vừa nghe nhầm cái gì đó, hay là tỷ tỷ nàng đã nói nhầm cũng nên
"Tỷ tỷ vừa nói gì muội nghe không rõ"
Nhan Thi Tình khẽ thở dài kê sát tai của Nhan Lạc Tuyết mà nói
"Hắn ta chính là nữ nhân "
Lúc này Nhan Lạc Tuyết mới chấp nhận sự thật là tai nàng không có điếc và tỷ tỷ cũng không có nói sai. Nàng khẽ gật đầu sau đó lại bất ngờ mở to mắt chớp chớp nhìn Nhan Thi Tình
"Tỷ nói hắn ta cái người tên Tử Duệ kia, đã có thê tử lại là... Nữ nhân? Tỷ đây là định đùa muội hay sao? Không thể nào muội còn nghe A Cửu kể lại rằng..."
Nhan Lạc Tuyết vội bịt miệng mình lại
"A Cửu đã nói gì?"
Nhan Lạc Tuyết khẽ nuốt ngụm nước bọt từ từ nói
"A... A Cửu hắn nói đêm mà muội cho người mang tên đó vào phòng, thì A Cửu có tình cờ đi ngang qua lúc đó muội đã ngủ quên bên ngoài, thế nhưng trong phòng lại có... Lại có âm thanh ân ái"
Mặt của Nhan Thi Tình dần dần ửng đỏ lên, Nhan Lạc Tuyết lại khẽ hỏi
"Tỷ tỷ đêm đó... Có đúng là tỷ cùng hắn đã... Gì gì đó rồi có đúng không?"
Nhan Thi Tình thật ngượng ngùng chết đi được, tại sao muội muội nàng lại hỏi đến vấn đề này
"Tỷ tỷ... Như vậy là có thật sao?"
Nhan Thi Tình mím chặt môi khẽ gật đầu
Nhan Lạc Tuyết lại trở nên hào hứng tự vỗ lên đùi mình một cái rõ to
"Đúng là như vậy thì đâu có lý gì hắn ta lại là nữ nhân đâu có đúng không tỷ tỷ?"
Nhan Thi Tình lại lắc đầu phản bác, nàng khẽ thở dài chẹp miệng
"Thế Nhưng hắn chính là một thân nữ nhân hoàn toàn, chuyện đó tỷ cũng không tiện giải thích với muội được"
Nhan Lạc Tuyết bất ngờ đỡ trán
[Là thật sao? Nữ nhân cùng nữ nhân cũng có thể có mấy loại chuyện đó hay sao? Vậy tỷ tỷ của ta chẳng lẽ lại phải chạy đến trước mặt một ả nữ nhân để xin danh phận hay sao? Ây da... Không được! Mặc kệ nam nhân hay nữ nhân chỉ cần tỷ tỷ thích ta đều sẽ cướp về cho bằng được)
"Tuyết Nhi! Muội nghĩ gì mà thừ người vậy?"
Nhan Lạc Tuyết đột nhiên phấn khích đứng lên nắm lấy tay của Nhan Thi Tình
"Tỷ tỷ! Tỷ cứ yên tâm, mọi chuyện Tuyết Nhi sẽ lo liệu thay tỷ"
Nhan Lạc Tuyết vừa nói xong liền chạy đi mất
"Tử Linh tỷ tỷ! Đa tạ tỷ mấy ngày qua đã hết lòng chăm sóc vết thương cho phu quân muội"
"Đây chỉ là việc ta nên làm thôi"
Triệu Tử Duệ lúc này liền tiến đến cúi người
"Đa tạ cô nương đã cứu ta, nếu không có cô nương giúp đỡ ta e là mạng nhỏ này thật khó mà giữ được"
"Ngươi không cần khách khí, ta với Như Yên muội muội cũng xem như là chổ quen biết, chỉ có điều này tiện đây ta muốn thẳng thắng nói luôn"
"Cô nương cứ nói, Tử Duệ xin lắng nghe"
Nhan Tử Linh vẻ mặt lạnh lùng đối diện với Triệu Tử Duệ
"Ta không biết trước kia hai người đã xảy ra chuyện gì đến mức Như Yên phải tự mình lưu lạc đến nơi đây, nhưng mà ta mong sẽ không có lần sau, nếu ngươi vẫn còn tiếp tục làm khổ muội ấy vậy thì đừng trách ta, dù ngươi ở bất cứ nơi đâu ta vẫn sẽ tìm đến và mang muội ấy rời đi, ngươi đã nghe rõ??"
Triệu Tự Duệ hơi khựng lại một lúc, với chút kinh nghiệm của mình Triệu Tử Duệ đoán được bảy phần Nhan Tử Linh chính là đã có tình ý với Liễu Như Yên
(Cũng không trách được nương tử của ta chính là nhan sắc trời cho, tính tình lại thật tốt cho nên khiến cho ai gặp cũng sẽ thích ngay)
"Tử Duệ đã rõ, xin Tử Yên cô nương yên tâm, ta sẽ dùng phần đời còn lại để bảo hộ cho nàng ấy"
Liễu Như Yên trong lòng chợt ấm áp, nàng khẽ mỉm cười nhìn phu quân của nàng
Mọi thứ điều diễn ra ngay trước mắt, Nhan Tử Linh chỉ biết mỉm cười chúc phúc cho hai người họ
"Nè! Phải trở về sao? Ta thật không muốn nga"
Triệu Tử Duệ khẽ bật cười, bởi vì những ngày qua theo quan sát của Triệu Tử Duệ, Nam Cung Tử Yên chính là đã có chút tình ý với Nhan Tử Linh, nàng ta luôn viện có lẻo đẻo theo sau người kia, nhưng mà như vậy lại càng tốt đối, có khi chuyện thành thì Triệu Tử Duệ sẽ bớt đi một tình địch
"Nếu muốn thì cô cứ ở lại nơi này để học hỏi thêm về y thuật của Nhan cô nương đây"
"Như vậy có được không?"
Nam Cung Tử Yên khẽ đưa mắt nhìn sang Nhan Tử Linh
"Ta cũng không biết cách đuổi người"
Nhan Tử Linh nói rồi xoay người trở vào trong, Nam Cung Tử Yên tươi cười phấn khích vội từ giã phu thê Triệu Tử Duệ, sau đó thì chạy theo sau Nhan Tử Linh
Triệu Tử Duệ cùng Liễu Như Yên liền lên đường trở về Triệu phủ
Ở một nơi khác trong đại lao nha môn
"Thả ta ra... Các người thật to gan dám nhốt cả ta, các ngươi có biết phụ thân ta là ai không? cha ta chính là Tô Chấn Lâm đại quan Ngũ phẩm đương triều, các ngươi nếu muốn sống thì mau thả ta ra ngay..."
Tô Thiệu Phong chính là được Nam Cung Tử Yên ném vào nơi này, hắn đã ở đây mấy hôm rồi, cả phụ thân của hắn cũng nhắm mắt làm ngơ xem như không có đứa con này.
"Ngươi xem tên khốn đó cứ la hét mãi không thấy chán sao?"
"Mặc kệ hắn, hắn nói cha hắn là ai?"
"Nga... Tô gì gì đó quan ngũ phẩm đương triều thì phải"
"Hừm... Ta phi...! Hắn chính là không biết lượng sức mà tìm đường chết, ngay cả Quận Chúa mà cũng giám đụng vào, đúng là chết cũng không hết tội"
"Người lần đó đến đây chính là Quận Chúa sao?"
"Đúng vậy! Còn có cả ngọc bội và lệnh bài do hoàng thượng ngự ban, sao có thể là giả được"
"Thả ta ra ngay, bọn nô tài khốn kiếp kia"
"Đấy ngươi xem lại dở chứng rồi"
"Hừ... Để ta"
Hai tên cai ngục mất kiên nhẫn liền mở cửa xông vào dạy cho Tô Thiệu Phong một bài học nhớ đời