Liễu Như Yên nghe âm thanh gõ cửa bên ngoài nàng liền nhanh chân bước đến mở cửa
"Tử Linh tỷ! Mời vào..."
Nhan Tử Linh bước vào trong đặt chén thuốc lên bàn sau đó xoay người lại nói với Liễu Như Yên
"Theo ta tính toán, sau nửa khắc người này sẽ tỉnh lại, đến lúc đó muội cứ cho cô ta dùng bát thuốc này là được, nhưng nhớ lưu ý một điều đừng làm điều gì khiến cô ta phải kích động, lần này xem như là may mắn, nếu có lần sau thì ta không chắc sẽ cứu được cô ta thêm một lần nữa đâu"
"Đa tạ tỷ! Muội sẽ ghi nhớ"
Nhan Tử Linh cũng không có rời đi, nàng đứng trầm ngâm một lúc mới quyết định hỏi
"Muội với người này rốt cuộc là mối quan hệ thế nào?"
Liễu Như Yên không do dự liền đáp
"Đây chính là phu quân của muội?"
Đôi mắt Nhan Tử Linh vừa lóe lên liền trở lại trạng thái thản nhiên như ban đầu
"Ừm... Muội ở lại chăm sóc cho cô ta đi, ta phải ra ngoài tìm thêm ít thảo dược"
Nhan Tử Linh từng bước từng bước rời đi
[Hóa ra người đó chính là phu quân của muội ấy, chả trách đối với ai muội ấy cũng giữ khoảng cách nhất định, cũng tốt! Có cô ta bên cạnh muội ấy ta không phải suốt ngày bận tâm về muội ấy nữa)
Nhan Tử Linh khẽ gượng cười, đột nhiên có một bàn tay từ phía đặt lên vai mình
"Tử Linh cô nương đây là định đi nơi nào?"
"Thì ra là Tử Yên cô nương sao? Ta cứ tưởng..."
Nam Cung Tử Yên khẽ cau mày nghiên đầu nhìn người kia
"Cô nương nghĩ gì a..?"
Nhan Tử Linh khẽ lắc đầu
"À... Ta định đi đến ngọn núi gần đây để hái ít thảo dược, cô nương nếu có nhã hứng thì có thể đi cùng ta, cô nương thấy sao?"
Nam Cung Tử Yên đôi mắt chợt sáng lên, tươi cười ôm lấy cánh tay của Nhan Tử Linh
"Được... Đi thôi!"
Nhan Tử Linh đột nhiên bị người động chạm theo phản xạ tự nhiên liền rút tay về
Nam Cung Tử Yên khẽ cau mày khó chịu
"Cô sợ cái gì? Ta và cô đều là nữ nhân chẳng lẽ ta có thể chiếm lợi gì từ chổ của cô hay sao?"
[À... Cũng không đúng! Không phải Triệu Tử Duệ và phu nhân của cô ta chính là một ví dụ hay sao?)
Nam Cung Tử Yên đột nhiên tự ngượng ngùng đứng cách xa Nhan Tử Linh ba bước chân
Nhan Tử Linh cũng không nói gì chỉ nhìn thẳng về phía trước mà bước
Lúc này đây Triệu Tử Duệ đã bừng tỉnh hẳn
"Tướng công! Chàng đã tỉnh lại rồi sao?"
Triệu Tử Duệ nhìn thấy Liễu Như Yên trong lòng liền rất vui thế nhưng lại nhớ đến những lời nói bên trong ngôi nhà hoang đó, Triệu Tử Duệ lại cảm thấy hơi nhói ở trong tim
Liễu Như Yên nhìn nét mặt khó coi của Triệu Tử Duệ nàng liền nắm chặt tay của Triệu Tử Duệ rươm rươm nước mắt mà nói
"Tướng công chàng không nên kích động sẽ ảnh hưởng đến vết thương cũ của chàng như vậy sẽ không rốt, chàng yên tâm! Như Yên xin thề từ nay về sau một bước cũng không rời chàng, vậy nên chàng đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa có được không?"
Lúc này Triệu Tử Duệ mới thở hắc ra chậm rải nói
"Vậy còn tình lang của nàng?"
Liễu Như Yên vội vàng lắc đầu
"Không có! Trong lòng thiếp chỉ có mình chàng thôi, chuyện đó chính là..."
Liễu Như Yên mím chặt môi cúi đầu ậm ừ không nói tiếp, Triệu Tử Duệ liền tức giận công tâm mà phun ra ngụm máu tươi
Liễu Như Yên chính là hốt hoảng vội ôm chầm lấy Triệu Tử Duệ
"Chính là mẫu thân đã biết chuyện của chúng ta, mẫu thân đã biết thiếp và chàng đã hợp phòng cho nên..."
Triệu Tử Duệ lúc này mới tiếp lời
"Cho nên mẫu thân mới ép nàng rời xa ta?"
Liễu Như Yên nước mắt hai hàng rơi xuống trên lưng Triệu Tử Duệ
"Vậy sao nàng không nói ra để ta và nàng cùng nhau bàn bạc kế sách? Tại sao lại lặng lẽ rời bỏ ta?"
Liễu Như Yên lúc này tay càng siết chặt nàng nghẹn ngào nói
"Thiếp thật ngu ngốc, thiếp không nghĩ đến tướng công lại thật tâm yêu thương thiếp, thiếp cứ nghĩ người mà tướng công xem trọng chỉ có mỗi Yên Vân, thiếp đã sai hoàn toàn rồi, thiếp không nên rời đi khiến cho tướng công phải vất vả để đi tìm, sau này thiếp vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa chàng nữa"
Nút thắt cuối cùng cũng được gỡ ra, cả hai trải qua chuyện này xem như đã hiểu hết được lòng nhau.
Liễu Như Yên lúc này mới nới lỏng tay ra, nàng nhìn thẳng vào mắt của Triệu Tử Duệ
"Tướng công chàng sẽ tha lỗi cho thiếp chứ?"
Triệu Tử Duệ mỉm cười khẽ lắc đầu
"Nàng không phải nhận sai, người sai chính là ta đã không thể bảo vệ được thê tử của mình, Tử Duệ thật bất tài vô dụng"
Liễu Như Yên khẽ lắc đầu đưa tay chạm lên má của Triệu Tử Duệ
"Tướng công của thiếp sao lại vô dụng được, chàng còn biết giả ngốc lừa thiếp cơ mà"
Triệu Tử Duệ bật cười véo nhẹ lên mũi Liễu Như Yên
"Nàng còn biết trêu ghẹo ta sao?"
"Tướng công! Nên uống thuốc rồi"
Triệu Tử Duệ khẽ gật đầu nhận lấy chén thuốc uống sạch
"Đắng quá"
Triệu Tử Duệ khẽ cau mày, Liễu Như Yên thấy vậy bèn tiến đến gần hôn lên môi của Triệu Tử Duệ một ngụm
"Còn đắng sao?"
Triệu Tử Duệ khẽ nhếch môi kéo Liễu Như Yên vào bên trong mục dũng
"Tướng công! Chàng định làm gì vậy?"
Triệu Tự Duệ khẽ nhướng mày
"Nàng nghĩ xem..."
Vừa nói xong liền thoăn thoắt cởi sạch y phục của Liễu Như Yên
"Tướng công! Đây là ban ngày đó"
Triệu Tử Duệ khẽ thổi vào tai Liễu Như Yên
"Không sao hiện tại ở nơi đây không có người nào đâu"
Liễu Như Yên nghi hoặc nhìn Triệu Tử Duệ, nàng không hề biết Triệu Tử Duệ chính là cũng có chút võ công, trong vòng năm mươi bước vẫn có thể nghe thấy được
"Tại sao chàng biết? Bên ngoài còn có Tử Yên cô nương và Tử Linh tỷ tỷ nữa đó"
Triệu Tử Duệ mất kiên nhẫn liền hôn lên môi của Liễu Như Yên, một tay không ngừng xoa nắn tiểu bạch thỏ tay còn lại chính là di chuyển xuống vùng thảo nguyên rậm rạp
"Um..."
Liễu Như Yên cơ thể vặn vẹo, hai tay nàng ôm lấy cổ của Triệu Tử Duệ để giữ cho toàn thân không bị ngã
"Nương tử ta yêu nàng"
sóng nước bên trong mục dũng khẽ động, từng đợt từng đợt đánh vào thành gỗ
"Tướng...Tướng công... Thiếp cũng yêu chàng"
Sau từng nhip dồn dập tấn công của Triệu Tử Duệ thì cuối cùng Liễu Như Yên cũng đi đến cao trào, cơ thể nàng co thắt nhẹ, nàng cảm nhận được một dòng nước ấm bên trong khẽ tuôn ra
Triệu Tử Duệ mỉm cười nhẹ nhàng hôn lên trán của Liễu Như Yên, sau đó cẩn thận bế nàng ta ra khỏi mục dũng
Sau khi mặc lại y phục chỉnh tề Triệu Tử Duệ cùng Liễu Như Yên liền lên giường ôm nhau trải qua một giấc mộng đẹp