Dâu Tây vội vàng thay quần áo đơn giản gọi tài xế riêng đưa đến trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố. Đến nơi cô nhanh chóng mua rất nhiều trang phục và phụ kiện cổ đại với màu sắc mẫu mã khác nhau. Whoa, trời ạ, cô vẫn biết mấy thứ này rất đắt nhưng sao ở đây lại đắt thế, hỏi mới biết là cửa hàng của một nhà thiết kế nổi tiếng, chẳng trách.
Vừa bước ra cửa lại gặp ngay hai cô gái khá là xinh đẹp, nhưng Dâu Tây lại không để ý lắm đi qua. Một trong hai cô gái kia nhìn theo Dâu Tây mãi với ánh mắt vô cùng nghi hoặc.
"Chị họ, chị sao thế? Chị quen người đàn ông lúc nãy sao?"
"Không phải, chỉ là thấy rất giống một người thôi."
“Đẹp trai như vậy chị cũng quen sao, chị họ, chị thật lợi hại nha.”
Hai cô gái tiếp tục đi vào cửa hàng bán quần áo, đột nhiên cô gái được gọi là chị họ vỗ tay một cái bật thốt lên: "Chị biết người vừa đi kia là ai rồi, là con trai của bác gái đây mà, bảo sao chị cứ thấy quen quen, hoá ra đã từng nhìn thấy ảnh của anh ấy ở trong phòng ông nội."
"Hả? Không phải bác gái đã cắt đứt liên lạc với gia đình nhiều năm rồi sao?"
"Đúng là thế, ai dà, em không hiểu đâu, đi thôi, chỉ không ngờ lại gặp ở thành phố này."
...
Sau khi về nhà, Dâu Tây liền tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên giường cầm điện thoại bắt đầu lập một cái nick trên mạng xã hội, điều tra về các bài hát trên mạng, âm nhạc ở thế giới này khác với thế giới của cô. Tốt lắm, Dâu Tây nở một nụ cuời ranh ma bắt đầu biên soạn nhạc, sau khi chuẩn bị xong nhạc beat hoàn mỹ thì thay trang phục cổ đại, chuẩn bị máy quay các thứ thì bắt đầu hát. Bài cô hát tên là Nhân gian như mộng, kết hợp với giọng hát nhẹ nhàng thanh nhã của Dâu Tây bài hát càng trở nên có hồn.
Dâu Tây chỉ quay từ môi trở xuống, giấu mặt nên càng có cảm giác bí ẩn. Sau khi chỉnh qua một chút thì đăng lên mạng. Xong xuôi đâu đấy thì ném điện thoại bắt đầu làm bài tập về nhà. Một con người trách nhiệm như Dâu Tây đương nhiên là sẽ học hành nghiêm chỉnh rồi, chưa kể đến muốn bảo vệ gia đình thì cũng cần kiến thức, không phải sao?
Đúng rồi, cô còn nhiệm vụ quan trọng là phải khiến nàng hoa khôi kia hối hận, ấy vậy mà đến tận bây giờ cái mặt người ta cô còn chưa nhìn thấy thì phải làm sao. Dâu Tây buồn rầu làm bài tập nhanh như chớp.
"Cốc cốc"
"Minh nhi, mẹ vào nhé."
Dâu Tây hạ bút nhìn về phía cửa: "Vâng, mẹ vào đi"
Bà Cố bước vào, trên tay còn bưng một ly nước hoa quả đặt trên bàn. Thấy con trai đang làm bài tập thì rất vui mừng. Từ ngày giảm cân thằng bé càng ngày càng chăm chỉ học tập, hôm nhận được thông báo điểm thi trên điện thoại của nhà trường bà vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Con trai bà vậy mà lại thi được hạng nhất toàn khối, ba nó khi biết cũng vui mừng không kém. Chỉ sợ nó kiêu ngạo mà chểnh mảng nên không dám tổ chức ăn mừng gì trong nhà, nhưng lại âm thầm quan tâm nó, nếu không thì sao sau khi biết nó thi được hạng nhất liền đầu tư mua đủ thứ còn mua ô tô mới thuê tài xế riêng chở nó đi học đâu.
"Đừng thức khuya quá học bài nha con, nghỉ sớm giữ sức khoẻ, biết không."
Dâu Tây gật đầu lia lịa, ôm lấy cánh tay bà: "Mẹ đừng lo, con mẹ thông minh thế, học một chút là xong ngay."
Bà Cố nghe con trai nói vậy, bật cười khanh khách: "Con thật là, học đâu cái kiểu dẻo miệng thế hả?"
"Con học từ ba đấy, hihi, mẹ xem mỗi lần ba làm nũng mẹ khi không có con mà xem."
Bà Cố đánh vào tay Dâu Tây một cái kêu vang mắng: "Đồ quỷ sứ."
Bà nhìn cô một lúc chợt trở nên đăm chiêu, lại nhìn cô với vẻ mặt phức tạp rốt cục vỗ vỗ vai cô đi ra ngoài. Dâu Tây không muốn lý giải sự phức tạp của bà ấy, chờ bà Cố đi rồi, cô tiếp tục làm bài tập, đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo vang, Dâu Tây nghi hoặc, đây không phải chuông điện thoại của cô mà. Đi theo âm thanh thì thấy vang lên trong ba lô của Quân Sơn. Ai nha, cô đã quên béng đi chuyện cái ba lô, vội vàng lục tìm điện thoại di động. Máy của Quân Sơn là mẫu điện thoại mới nhất có mặt trên thị trường màu ghi còn được đeo ốp màu đen rất trang nhã. Bấm nghe, đầu bên kia là một giọng nữ, chà chà, rất có thể là người yêu bí mật của Quân Sơn a\~
Bên đầu điện thoại kia là tiếng khóc nức nở nói không nên lời: "Anh... đừng, đừng đến, mặc kệ em..."
Dâu Tây nhíu mày, gì đây? Sau đó là giọng của một người đàn ông khàn khàn khó nghe tiếp điện thoại.
"Mày nghe rõ chứ? Em gái mày đang ở trong tay tao, Quân Sơn mày tốt nhất một mình đến đây đón em gái mày nếu không đừng trách bọn tao khiến mày vĩnh viễn cũng không nhìn thấy nó nữa."
"Địa điểm."
"Xem như mày thức thời, nếu dám báo cảnh sát hay gia đình mày, coi chừng mỗi tiếng còi cảnh sát kêu lên tao lại xẻo một miếng thịt trên người em gái mày gửi về đến tận Quân gia đấy."
"Được."
Sau khi lấy được địa chỉ, điện thoại bên kia cũng bị cúp rồi, Dâu Tây trong lòng căng thẳng, làm thế nào liên lạc với tên Quân Sơn chết tiệt kia bây giờ, em gái hắn đang gặp nguy hiểm, mình phải làm gì đây.
[Phát nhiệm vụ chủ lực: Một mình xông vào địa điểm bọn bắt cóc cứu ra Quân Lưu Nguyệt, chiếm được Vòng tay ác ma trên người Quân Lưu Nguyệt.]
"Cái gì? Đùa không vậy, không biết bên đó có bao người, thực lực mạnh yếu cũng không biết lại ra nhiệm vụ. Nhỡ tôi chết ở đó không ra được thì làm thế nào?"
[Nếu ký chủ chết, xem như nhiệm vụ thất bại, mạt sát.]
"Có cho người ta sống hay không hả?"
[Nhắc nhở thân mến, ký chủ chỉ có 2 tiếng đồng hồ để đến địa điểm trước khi bọn bắt cóc mất kiên nhẫn.]
"Má nó, quá đáng lắm nhá"
Dâu Tây tức giận đến mặt mũi đỏ bừng bừng, lấy tâm lý đằng nào cũng phải chết quyết liều một phen. Cẩn thận tắt đèn khoá kỹ cửa phòng, mở ra cửa sổ nhảy xuống. Phòng cô là ở tầng hai, cũng không cao lắm, bên dưới lại có cỏ dày đỡ lực một chút.
Dâu Tây men theo đường tìm nơi ánh sáng chiếu đến ít nhất bật nhảy qua tường ra khỏi khu biệt thự, ngoài cổng khu taxi cô gọi đã chờ sẵn ở đó. Địa điểm bắt cóc là một nơi hẻo lánh xa tít tắp bên ngoài ngoại ô, xe ô tô không dám đi xa hơn nữa, nên cô trả tiền taxi liền bắt đầu đi xuyên qua một khu rừng rậm, giữa rừng rậm tối tăm có một căn nhà gỗ lập loè ánh đèn. Xung quanh nhà cũng có ít nhất bốn tên canh gác mặt mũi dữ dằn trên tay đều cầm theo gậy gộc, trên hông đều được trang bị một khẩu súng. Trông dáng vẻ rất giống xã hội đen, mẹ nó, không biết cái tên lầm lì Quân Sơn một ngày nói không quá được ba câu kia làm cái gì mà lại đắc tội với bọn xã hội đen đáng sợ này nữa.
Lại nói, tên họ Quân kia không phải rất giàu có sao? Chả lẽ gia đình lại không phái vệ sĩ đi theo bảo vệ em gái hắn. Cô cân nhắc trong lòng liền đàm phán thử với hệ thống: "Không phải Quân gia rất có thế lực sao? Tại sao không để tôi tìm cách liên lạc với Quân gia bảo họ đến giải cứu cô ta."
Hệ thống lãnh đạm trả lời Dâu Tây: [Không thể, trong nguyên tác Quân Sơn nhận được điện thoại cũng cùng Quân gia bàn bạc kế hoạch còn kết hợp với quân đội và cảnh sát đến giải cứu Quân Lưu Nguyệt, nhưng ngay khi phát hiện dị thường của Quân gia chúng đã giết Quân Lưu Nguyệt. Cho nên nếu Quân Lưu Nguyệt chết mà ký chủ còn sống vẫn bị phán nhiệm vụ thất bại như thường.]
"Má nó, cái logic kiểu gì thế."
[Mong ký chủ sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ]
"Nghiêm túc em gái mi"
Dâu Tây lợi dụng bóng tối và rừng cây, tránh thoát sự chú ý của bốn tên canh gác bò lên nóc của căn nhà gỗ. Cẩn thận qua khe hở nhìn vào bên trong căn nhà, giữa nhà có khoảng hai mươi tên đàn ông ngồi vây quanh một gã mặc đồ đen. Có vẻ tên mặc đồ đen đó là kẻ cầm đầu, trên người bọn chúng đều mang súng và gậy gộc. Dâu Tây bắt đầu tìm sang chỗ khác, Quân Lưu Nguyệt bị nhốt ở một phòng nhỏ hẹp, trên người bẩn thỉu, mặt sưng đỏ, khoé miệng còn vương tơ máu có lẽ đã bị đánh qua. Bị trói bằng dây thừng rất chặt, phòng này rất nhỏ, không có cửa sổ, chỉ dựa vào một chút ánh sáng nên Dâu Tây cũng không nhìn rõ cô ta còn tỉnh hay không.
Không có cách nào để lẻn vào cứu người cả, chả lẽ cô thật sự phải xông vào trong đối đầu với hơn hai mươi tên đàn ông cao to kia sao. Ai nha nha, làm sao bây giờ a\~
Dâu Tây nhìn xung quanh căn nhà gỗ, lại theo dõi nhất cử nhất động của bốn tên canh gác bên ngoài kia. Có cách rồi.
Cô ném đá vào một góc tối trong bụi cây gần với một tên gác cửa, bốn tên đều đứng ở bốn góc không gần nhau nhưng có thể quan sát một không gian lớn nhất định. Trước lừa một tên đang đứng ở phía sau nhà, hắn vừa tiến về phía tiếng động Dâu Tây nhanh như chớp bịt miệng đánh một cái thật mạnh sau gáy, tên đàn ông nháy mắt xụi lơ trượt xuống khỏi người Dâu Tây. Cầm lấy súng và gậy của tên đó sau đó cởi áo hắn xe thành hai nửa trói lại chân tay của hắn còn xé thêm một miếng to nhét vào miệng hắn. Dâu Tây vẫn theo cách cũ hạ gục thêm hai tên nữa.
Tên thứ ba khó khằn hơn, hắn nghi ngờ nơi Dâu Tây ném đá sau đó quay xung quanh tìm mấy tên gác còn lại, phát hiện không thấy bọn họ liền theo bản năng chuẩn bị lớn tiếng gọi người. Dâu Tây nhanh như chớp phi ra từ góc tối bịt miệng hắn rút ra dao găm trên người hắn kề vào cổ hắn đe doạ: "Câm miệng, dám kêu lên ta lập tức giết ngươi."
Kéo tên đàn ông cao to này sang một góc trong rừng, sau khi trói xong hắn và nhét kín mồm hắn bằng vải. Dâu Tây rút ra dao găm đâm một nhát thật mạnh lên chân hắn, máu phun ra bắn cả vào mặt cô. Tên đàn ông muốn hét lên đau đớn nhưng bị bịt miệng chỉ có thể rên lên trong câm lặng. Đau đớn trên đùi khiến mặt hắn trở nên trắng bệch, mồ hôi úa ra như mưa.