Sau một chuỗi sự kiện, rốt cuộc cuộc sống cấp ba của Dâu Tây cũng chính thức bắt đầu. Cao Vỹ sau một thời gian vắng bóng cũng đi học lại. Lần này nhìn thấy Cao Vỹ, cô cảm thấy ở hắn cũng đã có biến hoá, cảm giác con người hắn đã trở nên chững chạc trưởng thành cùng trầm ổn hơn trước rất nhiều. Sự bốc đồng bướng bỉnh ngạo mạn trên người đã phai nhạt bớt.
Trở lại đi học hắn còn rất chân thành xin lỗi cô chuyện ở CLB đua xe, còn nói mời cô nếu rảnh thì tham gia đua xe với hội của hắn cho vui. Còn nói rất hy vọng cô đến, thật là gặp quỷ, quá đáng sợ đi.
Trong giờ học, Dâu Tây phát hiện Quân Sơn luôn học tập rất chăm chỉ, gần như là nghiêm khắc với bản thân mình vậy. Từ lúc chuyển đến ngồi với Quân Sơn, cô và bọn họ cũng bắt đầu dần dần nói chuyện với nhau. Nhưng đa phần là hai tên Cao Vỹ và Lâm Dực nói, rất ít khi nghe Quân Sơn nói chuyện. Những câu cô nghe được nhiều nhất phát ra từ miệng Quân Sơn chính là "Chuyện gì", "nói", "Đừng phiền tôi", "không".
Tên Lâm Dực khi ở cạnh Quân Sơn chẳng giống lời đồn gì cả, hắn thật sự rất, rất phiền phức a\~
Thoáng cái đã qua nửa học kỳ rồi, Dâu Tây vẫn luôn giữ cho học lực của bản thân ở trạng thái tốt nhất nên các giáo viên vô cùng yêu thích. Đương nhiên yêu thích này chỉ dành cho những học sinh học giỏi rồi. Thầy Trần cũng rất hay để ý cô trong giờ học, cái gì cũng gọi cô và Quân Sơn lên thay nhau trả lời và giải bài tập khó. Phiền đã chết.
Nhóm bọn Quân Sơn rất nổi tiếng trong trường, người yêu thích và hâm mộ bọn họ nhiều vô kể, ngày nào cũng thấy trong tủ riêng của họ bị nhét đầy những món quà nhỏ. Đi học thể dục về hộc bàn của họ cũng có thể chất đầy những chai nước và bánh trái.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Dâu Tây nhìn bọn họ bận rộn dọn sạch đồ trong ngăn bàn chia cho các nam sinh cùng lớp mà cười trên nỗi đau của người khác.
"Ai nha, tôi nói các cậu nha, nổi bật quá cũng là cái tội a\~" Dâu Tây bóc vỏ một cái bánh bông lan mà Quân Sơn tiện tay ném lên bàn cô cầm ăn, vừa nhai vừa nhồm nhoàm chế giễu họ.
Cao Vỹ khinh bỉ liếc mắt nhìn cô: "Còn hơn ai đó đến cái bánh cũng không có mà ăn"
Dâu Tây phồng má trợn mắt, cô không biết từ lúc nào mà bản thân và cái hội hoàng tử này lại trở nên giống như thân nhau lắm vậy, đi cũng đi chung, ăn cũng ăn chung, đi nhà xí cũng phải kéo cô theo. Bây giờ hai cái tên Lâm Dực và Cao Vỹ hồi đầu nói chuyện với cô còn rất câu nệ bây giờ có thể thản nhiên cãi lộn cùng phân cao thấp.
Có lẽ trong lúc cô còn mơ màng không biết gì họ đã coi cô thành bạn bè của họ, chỉ thiếu một chút cùng sống chết thôi. Dâu Tây khóc không ra nước mắt, mình đã thực sự hoà hợp với thân phận nam nhân này rồi sao, nhớ hồi đầu còn không dám đi tắm mà bây giờ cũng đã thản nhiên đối mặt.
Chuông báo tan học, Dâu Tây xách theo ba lô đứng dậy đang chuẩn bị đi về thì bị gọi ngược lại. Lâm Dực khoác tay lên vai cô cười vui vẻ: "Cố Minh, hôm nay là ngày bọn này thi đấu bóng rổ với mấy anh lớp 12, có hứng thú gia nhập không?"
Dâu Tây hất tay Lâm Dực ra khỏi người mình: "Nói là được rồi, động tay động chân cái gì."
Lâm Dực không cho là đúng: "Đều là đàn ông với nhau, cậu ngại cái gì?"
"Ngại cái đầu cậu, cậu hôm nay nhảy cao nhiệt tình thế có tắm chưa? Đừng có đem mồ hôi của cậu lây dính lên cơ thể sạch sẽ của tôi có được không hả?"
Lâm Dực vẻ mặt kinh ngạc không thôi: "Quen biết cậu lâu như vậy sao bây giờ tôi mới biết cậu bị mắc bệnh sạch sẽ thế hả?"
Dâu Tây không chút để ý nói: "Cái cậu không biết về tôi còn nhiều lắm"
Cao Vỹ không để ý sự khắc khẩu giữa hai người :"Cậu tham gia đi, coi như giao lưu cho biết, giờ đi về cũng đâu có gì làm đâu."
Dâu Tây ngẫm nghĩ: "Vẫn là thôi đi, tôi không thích người mình một thân mồ hôi, các cậu chơi đi, tôi về đây."
"Cùng đi đi, không chơi cũng có thể xem chúng tôi chơi."
Quân Sơn đột nhiên nói chuyện khiến cả ba người đều ngây dại, nhất là Lâm Dực. Dâu Tây nhìn Quân Sơn một lúc, gật đầu: "Vậy đi xem mọi người chơi đi."
Cuối cùng cả bốn người đều thẳng hướng về sân vận động riêng của trường, tại đó đàn anh đã chờ sẵn rồi. Đội bên đó còn có hai vị hoàng tử còn lại mà Dâu Tây chỉ nghe tên chưa bao giờ thấy mặt. Nghe nói hai người đó mới học 12 đã bắt đầu vừa đi học vừa đi làm ở công ty gia đình rồi. Là một cặp song sinh giống nhau như đúc đang bị một đám nữ sinh vây quanh, dáng người cao gầy chuẩn mực người mẫu, đều mang theo gương mặt đẹp trai năng động, nhất là khi cười đều khiến người đối diện cảm thấy giống như ánh nắng mặt trời rạng ngời ấm áp vô cùng. Hai người họ còn được gọi bởi cái tên Hoàng tử nắng.
Quanh sân vận động đã bị vây kín người, phần đông là nữ sinh, thậm chí Dâu Tây còn có thể nhìn thấy đồng phục của trường học khác trong đám đông.
Đám nữ sinh vừa nhìn thấy bọn họ bên này liền ùa vào như ong vỡ tổ, Dâu Tây bị che kín hết tầm mắt, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng gào thét của nữ sinh.
"Anh Quân Sơn, anh mãi mãi là hoàng tử trong lòng em, em yêu anh"
"Lâm Dực, anh càng ngày càng đẹp trai quá!"
"Cao Vỹ, tại sao anh không đua xe nữa, em rất muốn nhìn thấy hình ảnh đẹp trai của anh trong bộ đồ bảo hộ."
"Tam hoàng tử, chúng em yêu anh."
"Chúng em mãi mãi bên cạnh các anh."
A, Dâu Tây bị ù tai rồi, tiếng gào thét của các cô gái đáng sợ quá. Khó khăn lắm cô mới lách ra khỏi đám đông, rời xa bọn họ, thật doạ chết Dâu Tây. Cô kiếm một chỗ ngồi trống trên khán đài rồi ngồi xuống. Vừa đặt mông xuống liền nhe thấy tiếng hút khí của người xung quanh.
"Đẹp trai quá đi, sao tớ chưa bao giờ gặp anh ấy ở trong trường?"
"Ôi mẹ ơi, giai đẹp đang ngồi ngay bên cạnh tớ!"
"Đẹp trai quá"
"Soái ca này ở đâu ra vậy? Tớ vừa thấy anh ấy đi cùng mấy vị hoàng tử."
"Thật sao? Là bạn của hoàng tử sao?"
"Ôi, tớ yêu anh ấy mất rồi."
"..."
Dâu Tây người da đen dấu chấm hỏi, mấy vị tiểu thư à, em đang ngồi ngay bên cạnh các chị đấy, mấy chị có thể nhỏ tiếng một chút được không? Dâu Tây gõ đầu mình một cái, cũng tại cô nhất thời quên mất mình là con trai, cứ nhắm chỗ nữ sinh mà ngồi vào, giờ thì hay rồi. Làm sao bây giờ a\~
"Cố Minh, bên này."
Đúng lúc này, Quân Sơn giống như vị thần cứu thế xuất hiện giải vây cho Dâu Tây. Cô vội vàng ôm ba lô chạy xuống chỗ Quân Sơn: "Sắp thi đấu sao? Tôi ngồi với mấy bạn dự bị trong đội của cậu được không?"
"Ừm, ngồi đi, lát tôi sẽ ra tìm cậu."
Dâu Tây gật gù: "Ừ ừ, đưa ba lô của cậu tôi giữ cho, lát đánh xong qua lấy."
Quân Sơn giật mình một cái nhưng rất nhanh bình thường trở lại, Dâu Tây không hề phát hiện ra dị thường. Quân Sơn gật đầu bảo cô đợi liền chạy đi, một lúc sau quay lại ném ba lô của mình cho Dâu Tây cầm. Cô vội vàng đón lấy ôm vào người, đồng đội trong sân vẫy tay gọi Quân Sơn cậu liền vội vàng chạy đi.
Trên sân, trận đấu giữa hai đội vô cùng kịch tính, bọn Quân Sơn liên tục ghi điểm bằng những cú đánh bóng vào rổ đẹp mắt. Nhất là Quân Sơn, cậu đã liên tục ném được ba quả ba điểm. Mỗi lần mấy chàng hoàng tử ghi bàn đều khiến hai bên sân vận động hô hào ầm ĩ. Tiếng cổ vũ vang lên hết đợt này đến đợt khác. Khi nghỉ giữa hiệp hai và hiệp ba còn có một đội cổ động viên nữ nhảy giữa sân cổ vũ cho hai đội đẹp vô cùng.
Dâu Tây ngồi chỗ nghỉ chép chép miệng, nhìn các nữ sinh người người đều xinh đẹp như hoa mang nước cùng khăn đến dâng cho bọn Quân Sơn thì bĩu môi, vừa mở ra một chai nước định uống đã bị Quân Sơn cướp mất.
Bọn con gái vây quanh Quân Sơn ném ánh mắt oán hận về phía Dâu Tây, này này các người nhìn tôi làm gì? Là hắn cướp nước của tôi nha, nhưng rất nhanh chóng, ánh mắt oán hận của mấy cô nàng chuyển thành si mê e lệ.
Dâu Tây đầu đầy vạch đen, thà mấy người nhìn tôi oán hận chán ghét còn hơn là dùng ánh mắt mê giai ấy nhìn tôi, tôi không phải bách hợp a\~ Không muốn, không muốn\~
Dâu Tây trong lòng oán hận giật lại chai nước Quân Sơn cướp của mình mà hồn nhiên quên mất chuyện cậu ta đã uống nó. Quân Sơn nhìn Dâu Tây chạm môi vào chai nước thì mặt bắt đầu nóng ran, sau một, hai , ba giây, một đám con gái trong góc bắt đầu gào thét.
"Thấy gì không? Thấy giì không?"
"Cậu đoán ai là công ai là thụ?"
"Tôi đoán anh chàng uống nước kia là công, thân hình man chuẩn sáu múi kia không thể làm thụ được."
"Quân Sơn của chúng ta vóc dáng cũng đâu kém nha."
"Quản ai công ai thụ làm gì? Quản chúng ta ship cặp này là được"
"Đúng thế, đả đảo bọn mỹ nữ tâm cơ không cho phá couple của chúng ta"
"Đúng đúng, đả đảo mỹ nữ"
"..."
Dâu Tây nghe tiếng hét của đám con gái lại nhìn về chai nước ngẩn người, trong đầu hiện lên mấy chữ "hôn môi gián tiếp"
"Không, tôi không..."
Dâu Tây nhìn Quân Sơn lại nhìn đám người mắt to mắt nhỏ nhìn mình liền ném chai nước đã uống hết xuống thùng giấy phía dưới, lạnh lùng cao ngạo trừng mắt nhìn mọi người xung quanh.
"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua trai đẹp uống nước bao giờ à?"
Mọi người giải tán, tiếng còi báo hiệu giải lao kết thúc bắt đầu hiệp ba vang lên, mọi người đều trở về vị trí của mình. Dâu Tây nhân lúc mọi người đều xem thi đấu thì lén chuồn mất, lại quên mất cầm theo cả ba lô của Quân Sơn đi theo.
Về đến nhà mới phát hiện đem ba lô của Quân Sơn theo rồi, lại ngay cả phương pháp liên lạc cũng không có. Cô nằm vật ra giường vò đầu bứt tai, cầm điện thoại nghịch ngợm. Rất nhanh ném chuyện ba lô ra sau đầu.
Dạo này trên mạng khá nổi mấy vụ cover lại các bài hát hit, Dâu Tây đột nhiên nảy ra một ý tưởng.