"Nếu dám kêu lên, nhát dao kế tiếp không phải trên đùi mà là chỗ đó của mày. Tốt nhất nên thành thật một chút, nếu mày dám kêu lên thì tin tao đi, dao của tao sẽ đâm vào cổ họng chó của mày trước khi mày kịp phát ra tiếng."
Tên nam nhân run lên sợ hãi khẽ gật gật đầu, Dâu Tây bỏ dẻ rách trong mồm của hắn ra, dao găm trên tay dí sát vào cổ hắn tạo thành một đường vân đỏ hồng.
"Cậu, cậu là ai? Cậu không phải Quân Sơn thì đến đây làm gì?"
Dâu Tây lạnh lùng nhìn hắn: "Tao là ai không quan trọng, quan trọng là đại ca mày giữ người của tao. Giờ tao hỏi mày trả lời, nếu có nửa câu dối trá đừng trách tao, lưỡi dao của mày có vẻ thèm khát máu của mày lắm rồi đấy."
"Vâng vâng"
Dâu Tây hài lòng gật đầu: "Đại ca của mày là ai?"
"Là em trai của Hải ca, Hải ca là chủ nhân của Tứ Hải Bang, một trong những hắc bang mạnh nhất của thế giới ngầm." Nói đến đây, vẻ mặt tên đàn ông ánh lên sự ngưỡng mộ cùng tự hào vô cùng.
"Hắn với một tên học sinh như Quân Sơn thì có thâm cừu đại hận gì mà phải bắt em gái hắn?"
"Trước đây tên học sinh đó và lão đại của chúng tôi từng có xung đột, người lão đại yêu lại đi yêu đến chết sống tên Quân Sơn đó, sau đó bị từ chối liền nhảy lầu tự tự. Đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại, lão đại hận tên Quân Sơn đó thấu xương mới tranh thủ cơ hội bắt cóc em gái hắn báo thù cho cô gái kia."
"Nếu bọn mày đã là người của hắc bang nổi danh khét tiếng sao lại chưa xuất chiêu đã bị tao đánh gục? Kỳ quái."
Tên đàn ông nháy mắt khuôn mặt cứng đờ gượng gạo trả lời: "Không giống nhau, bọn tôi chỉ là lưu manh đầu đường xó chợ được lão đại thu lưu làm người dưới chướng, Tứ Hải Bang là nơi bọn tôi căn bản không có tư cách bước vào."
"Mẹ nó, ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không xứng mày còn bày dáng vẻ tự hào sùng bái cho ai xem. Được rồi, bên trong kia cũng đều là cái bọn côn đồ lưu manh giống như bọn mày phải không?"
"Đúng, đúng thế..."
Tên đàn ông né tránh ánh mắt Dâu Tây, cô nhếch miệng nhét vải vào mồm hắn, thành công khiến khuôn mặt hắn trở nên tái mét ngập tràn sợ hãi lại nhanh tay cầm dao găm đâm xuống một cái bên đùi còn lại. Máu tươi phun ra khắp nơi. Cô lạnh lùng cười : "Không thành thật"
Tên đàn ông đau đến ngất đi, giữa đũng quần còn truyền ra một mùi khai khai của nước tiểu. Dâu Tây bày ra vẻ mặt ghê tởm vô cùng. Đứng dậy, cô đoán bên trong ngoại trừ bọn lưu manh do tên lão đại kia thu thập còn có người mà Hải ca kia cài vào bảo vệ em trai mình.
Dâu Tây vặn cổ kêu răng rắc, sau khi lấy điện thoại của một trong mấy tên bị cô đánh ngất gọi một cú điện thoại lại chờ khoảng hai mươi phút nữa đứng ở ngoài cửa.
Người bên trong nhà thấy đã rất lâu rồi mà bên ngoài không có một chút tiếng động đã cảm thấy không đúng lắm, chuẩn bị phái người ra kiểm tra thì đúng lúc Dâu Tây xắn tay áo lao vào đạp cửa kêu "rầm" một tiếng thật to, tất cả người trong phòng đều đứng bật dậy vây xung quanh bảo vệ tên áo đen ở chính giữa. Đồng loạt hơn mười mấy tên tráng hán lao vào phía Dâu Tây vung gậy gỗ trong tay, từng gậy nện xuống, Dâu Tây cũng không rảnh rỗi, tay vung gậy lên đánh, mỗi khi gậy rơi xuống đều tránh thoát gậy đối phương còn nện một cái thật mạnh trên người bọn họ.
Triệu Lục kinh ngạc nhìn một tên thiếu niên trắng trẻo mặc đồ thể thao lao vào giữa phòng đánh người của hắn :"Mẹ kiếp mày là ai?"
Dâu Tây không trả lời hắn mà ước lượng sức mạnh của hai tên có khuôn mặt dữ tợn đứng bên cạnh hắn.
Nhìn nguời của mình bị tên thiếu niên kia không ngừng vung gậy cùng quyền cước điêu luyện đánh đến người ngã ngựa đổ mà tức giận vô cùng.
"Giết chết tên khốn đó cho tao."
Nói xong cũng không đợi người phản ứng hắn đã rút súng nhắm về phía Dâu Tây mà bắn, Cô tránh thoát viên đạn mém đụng trúng người mình, ném gậy ra tay càng bạo lực hơn đánh người, vung tay nắm tóc một tên rồi liên tục lên gối đá vào bụng hắn lại tung một cú xoay người hoàn mỹ đạp thẳng vào đầu một tên khác, Dâu Tay đánh người đến huyết tinh trải dài khắp nơi, hai tên đàn ông bên cạnh Triệu Lục rốt cuộc không đứng nhìn nữa mà lao vào cuộc chiến đánh với Dâu Tây.
Triệu Lục nhìn Dâu Tây đánh với hai tên tráng hán lão luyện mà anh trai mình để lại không hề rơi xuống thế hạ phong thì bắt đầu sợ hãi. Hắn đã bắn mấy phát đạt mà tên đó đều tránh được. Tên thiếu niên đáng chết này rốt cuộc từ đâu chui ra đây lại mạnh như vậy, hắn là người của Quân gia phái đến lấy mạng mình sao. Đúng rồi, em gái hắn đang ở trong tay mình.
Dâu Tây nhìn Triệu Lục chuẩn bị chạy về phía phòng nhỏ càng ra sức đánh hai tên đàn ông kia, cô nắm lấy nắm đấm đang hướng về phía mình dùng sức nâng đầu gối nhanh chóng đá vào bụng của một tên, cú đá dùng mười phần lực tin chắc nội tạng vỡ nát, hắn vừa gục xuống Dâu Tây liền phi thân nhảy lên xoay người đá tiếp một cú đá vào đầu tên còn lại, lại nắm tóc hắn đập mạnh vào tường liền lao đến đạp một phát vào mông Triệu Lục khiến hắn hình thành tư thế vồ ếch ngã xuống đất. Triệu Lục tiếp đất vội nhặt lấy khẩu súng trên đất bắn về phía Dâu Tây, cô chỉ kịp nhích người tránh thoát cái chết gần gang tấc, viên đạn cắm sâu vào cánh tay cô đau đớn.
Dâu Tây cắn răng dùng tay còn lại đánh vào gáy Triệu Lục khiến hắn ngất đi lại nhanh chóng phá cửa. Quân Lưu Nguyệt đã sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài phòng, cô biết nhất định có người đến cứu mình, nhìn qua khe hở lại thấy người đến cứu mình không phải anh trai hay người Quân gia mà là một người con trai lạ mặt, không thể không nói là một người con trai đẹp vô cùng, ngồi bên trong phòng nhìn người con trai soái khí ấy vung lên nắm đấm đánh người chưa bao giờ cô lại thấy trên đời thì ra cũng có người đẹp như vậy. Khoảnh khắc người con trai ấy vì ngăn cản tên Triệu Lục kia xông đến phía cô mà chịu một phát đạn đã khiến Quân Lưu Nguyệt hối hận rồi.
Hối hận bởi vì tại sự ham chơi bướng bỉnh của mình, lừa đám vệ sĩ đi theo bảo vệ một mình trốn ra khỏi trường chơi khiến tên Triệu Lục vốn có thù oán với anh trai tìm lấy cơ hội bắt cóc. Cô hối hận rồi còn không được sao?
Dâu Tây vào phòng thấy Quân Lưu Nguyệt, dùng dao cắt đứt dây cởi trói cho cô ta liền nhìn lướt qua cổ tay cô gái. Trên tay cô ấy đeo một chiếc vòng ngọc màu đen tuyền, ẩn ẩn cảm giác toả ra một loại ma lực kỳ ảo.
"Đứng dậy được không? Nơi này không thể ở lâu."
Quân Lưu Nguyệt khóc ướt đẫm mặt, vội vàng gật đầu, dưới sự giúp đỡ của Dâu Tây loạng choạng đứng vững. Hai người đi ra khỏi căn nhà gỗ, giữa căn nhà đều nằm ngổn ngang người rên rỉ đau đớn. Hai người đi một lúc liền dừng lại, sắc mặt Dâu Tây trở nên trắng bệch vì mất máu quá nhiều. Trước khi xông vào căn nhà cô đã gọi điện thoại cho Lập Tân, hắn là lớp trưởng nên chắc chắn sẽ có số điện thoại của Quân Sơn, cô bảo hắn thông báo với Quân Sơn tình hình thực tế, đáng lẽ giờ này phải đến rồi chứ. Thiệt tình, Quân Lưu Nguyệt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Dâu Tây lo lắng sợ hãi đến bật khóc.
"Hu Hu, làm sao bây giờ, anh mất máu nhiều quá hu hu, em làm gì cho anh được đây."
Dâu Tây nhìn mỹ nữ rơi lệ thì rất vô ngữ. Cô đưa tay lau nước mắt cho Quân Lưu Nguyệt sau nó cầm tay cô ta: "Không có việc gì, tôi đã gọi cho anh trai của cô, hắn rất nhanh sẽ tới, ngồi ở đây chờ tôi."
Quân Lưu Nguyệt gật gật đầu, ngồi yên lặng, lúc Dâu Tây rút tay về thì chiếc vòng trên tay của cô ấy đã biến mất. Dâu Tây cũng nhanh chóng theo đường tắt rời khỏi khu rừng, nấp ở trong góc nhìn một hàng xe việt dã mang dấu hiệu gia tộc Quân gia thì thở dài nhẹ nhõm. Sau khi họ đã đi xa thì Dâu Tây lấy chai nước trong balo giấu kín trước khi vào rừng rửa sạch vết máu trên mặt và người, lại thay một bộ quần áo khác, xé áo quấn chặt vết thương tạm ngừng chảy máu lại ngồi chờ cho Quân gia rời đi.
Lúc này ngoài căn nhà gỗ, Quân Lưu Nguyệt ngồi chờ không thấy Dâu Tây quay lại nhưng lại gặp được anh trai Quân Sơn.
"Anh hai"
Quân Lưu Nguyệt mừng rỡ nhìn anh trai nhảy xuống từ trên xe ô tô chạy về phía cô, cô khóc vô cùng thương tâm trong vòng cái ôm ấm áp của anh hai nhà mình. Những người còn lại trên xe dưới hiệu lệnh của một người trung niên đột kích vào nhà. Bắt lại toàn bộ người nằm lê lết trong phòng áp giải lên xe.
"Báo cáo, còn bốn người bị trói ném ở trong bụi rậm ngoài căn nhà, một người bị thương ở đùi mất máu nhiều đã ngất đi."
Người trung niên lạnh lùng nhìn sang: "Đều trói đem về hầm thẩm vấn."
"Rõ"
Chờ Quân Lưu Nguyệt khóc mệt ngủ mất trong lòng Quân Sơn thì người trung niên mới đến gần cậu: "Thiếu gia, không tìm được người đã cứu tiểu thư, chúng ta tiếp tục tìm chứ ạ?"
"Không cần, trước về gia tộc, chờ con bé tỉnh dậy lại nói, thẩm vấn bọn khốn kia cho kỹ."
"Vâng."
"Về thôi."
...
Sau khi đoàn người nhà Quân gia rời đi, Dâu Tây mới đứng ra từ chỗ tối gọi taxi đến đón mình. Cũng may ở thành phố lớn, gọi xe cũng không khó.
"Chào cậu trai trẻ, cậu muốn đi đâu?"
"Đến phòng khám tư nhân Vọng Hy đi."
"Được."
Bây giờ cũng đã gần sáng, Dâu Tây gọi điện thoại cho cô Cố Hy, Cố Hy là em gái của bố nguyên chủ, Cố Hy lấy chồng là bác sĩ, mà bản thân cô cũng học ngành y, hai người kết hôn mấy năm thì cùng mở một phòng khám tư nhân lấy tên là Vọng Hy. Cũng rất lâu rồi nguyên chủ không gặp người cô Cố Hy này. Nếu không phải hôm nay bị thương, Dâu Tây cũng không nhớ đến người cô không có mấy trong ký ức của nguyên chủ.
Đầu dây bên kia phải rất lâu mới bắt máy, trong giọng nói của Cố Hy còn ngái ngủ.
"Alo, ai đấy?"
"Là con, Cố Minh"
Cố Hy ngồi dậy khỏi chăn tỉnh hẳn ngủ: "Minh nhi sao? Có chuyện gì mà gọi điện cho cô vào giờ này thế? Ở nhà xảy ra chuyện gì sao?"