Mới về đến cửa nhà, cô đã nghe thấy tiếng cãi nhau của ông bà Cố trong nhà, kỳ lạ, trong trí nhớ của Cố Minh, hai người họ rất yêu nhau hầu như chưa bao giờ thấy họ cãi nhau hay bất hoà cả. Dâu Tây không mở cửa đi vào mà đứng yên ở ngoài cửa nghe ngóng.
"A Hạo, dù sao đó cũng là ba mẹ em, năm đó vì cưới anh mà em bị gia đình đoạn tuyệt quan hệ, ở bên anh bao nhiêu năm trời chưa một lần về thăm họ đã là em bất hiếu. Bây giờ mẹ em làm mừng thọ gửi thiệp đến tận đây rồi, chả lẽ anh không định để con chúng ta biết mặt ông bà ngoại của nó sao?"
"Liễu Vân, không phải em không biết năm đó ba mẹ em đối xử với anh và gia đình anh như thế nào, giờ bảo anh cùng em trở lại đó anh thật sự nuốt không trôi được những uất ức khổ sở năm đó mà anh chịu đựng."
Bà Cố gào lên: "Em biết phải làm sao cơ chứ? Họ dù sao cũng chính là ba mẹ em, người sinh ra em nuôi nấng em khôn lớn để em gặp anh và cưới anh cơ mà."
Bà Cố nức nở nắm lấy tay áo ba Cố: "A Hạo, coi như em cầu xin anh có được không? Chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi, họ cũng già rồi, con chúng ta đã khôn lớn. Anh bây giờ cũng đâu phải anh của năm đó hai bàn tay trắng nữa đâu, hơn nữa Minh nhi của chúng ta lại tài giỏi như vậy. Buông xuống chuyện cũ được không anh?"
"Liễu Vân, anh..."
"Chúng ta chỉ đến chúc thọ mẹ em thôi, cũng cho họ nhìn thấy cháu trai của mình một lần. Không thể cả đời cũng không gặp lại con gái cùng cháu ruột, được không anh."
Ba Cố thở dài: "Thôi được, tuỳ em đấy." Nói xong lại đột nhiên lạnh giọng xuống: "Nếu như ba mẹ em vẫn không chịu phân biệt phải trái như năm đó thì chúng ta sẽ lập tức rời đi. Chuyện này không thương lượng nữa. Minh nhi cũng sắp đi học về rồi, em lựa lời mà nói với nó."
"Nhưng..."
"Không nói nữa, em đi xem người hầu nấu cơm nước thế nào rồi đi."
"...Vâng"
Chờ trong phòng không còn động tĩnh, Dâu Tây mới đẩy cửa vào nhà.
"Con về rồi ạ."
Bà Cố từ phòng bếp đi ra, cầm cặp sách cho Dâu Tây rồi đưa cho cô một cốc nước hoa quả: "Về rồi hả, mau uống nước cho mát người. Ba con vừa lên lầu rồi, con cũng lên nhà tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm."
Dâu Tây uống hết cốc nước gật gù xem như trả lời bà, lại cầm lấy cặp của mình lên lầu.
Xem ra gia thế đằng ngoại của Cố Minh cũng không kém, nhưng rõ ràng trong cốt truyện đến tận lúc gia đình phá sản, Cố Minh chết thì người nhà ngoại này cũng chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần. Không biết là chuyện tốt hay xấu đây.
Đến tối, khi Dâu Tây đang làm bài tập về nhà rốt cuộc bà Cố cũng có hành động, bà Cố bưng một ly nước hoa quả vào phòng Dâu Tây rồi ngồi xuống cạnh giường của cô.
"Minh nhi, mẹ có việc muốn nói với con."
"Vâng, có gì mẹ cứ nói, con nghe à"
Bà Cố hít thở sâu một hơi rốt cuộc thở dài: "Mẹ và ba con năm đó yêu nhau rồi kết hôn vốn không nhận được sự ủng hộ của ông bà ngoại con, gia đình của mẹ vốn là một gia đình giàu có nhiều đời. Mà gia đình ba con chỉ là một gia đình bình thường muốn gia thế không có, tiền bạc cũng không. Nhưng ba mẹ con thật lòng yêu thương nhau, dưới sự phản đối mãnh liệt của ông bà con và người nhà mẹ đã bỏ trốn cùng ba con, đoạn tuyệt quan hệ với gia đình và cùng nhau kết hôn với ba con, xây dựng nên Cố gia như bây giờ."
Bà Cố nói đến đây rốt cuộc chảy nước mắt: "Mẹ là một đứa con gái bất hiếu, họ thương yêu mẹ như vậy mà..."
Dâu Tây rốt cuộc rời khỏi bàn học đi đến ôm lấy bà Cố vỗ vỗ người bà: "Năm đó mẹ quyết định cưới ba con rồi sinh ra con, dù có việc gì xảy ra thì đến bây giờ cũng đã đủ chứng minh quyết định năm đó của mẹ là đúng đắn không phải sao? Vì mẹ đã từ bỏ gia đình đi theo tiếng gọi của trái tim, cùng ba con trải qua những ngày tháng khó khăn nhất để đến bây giờ, mẹ cùng ba sống rất hạnh phúc không phải sao? Ông bà nội đều biết công lao của mẹ, thương xót mẹ, ba yêu mẹ và con cũng yêu mẹ. Mẹ phải vui lên mới phải chứ?"
Bà Cố nghe Dâu Tây nói càng khóc dữ dội hơn: "Đúng thế, cuộc đời này của mẹ chỉ yêu ba con, năm đó rời đi tuy ông ấy luôn tự trách bản thân nhưng mẹ biết, ông ấy rất yêu mẹ."
Ba Cố đứng ngoài cửa nghe hết cuộc đối thoại của hai người, trong lòng ngọt ngào lại hạnh phúc, con trai của hắn lớn thật rồi.
Chờ bà Cố khóc xong rốt cuộc cũng nói đến chuyện chính: "Ông bà ngoại của con nghe tin chúng ta chuyển đến thành phố này rất muốn gặp con. Họ đã gửi cho gia đình mình một cái thiếp mời, sắp tới là mừng thọ của bà ngoại con, họ muốn chúng ta đến đó. Con đi cùng ba mẹ chứ?"
Dâu Tây mỉm cười nhìn bà Cố: "Đương nhiên, con còn chưa gặp ông bà ngoại bao giờ đâu, không biết họ có vui vẻ khi gặp được con không?"
Bà Cố vội vàng cầm khăn Dâu Tây đưa lau lệ: "Đương nhiên sẽ vui mừng rồi, ngày tổ chức lễ mừng thọ là cuối tuần này, con nhớ chuẩn bị chu đáo, mẹ và ba con sẽ chuẩn bị lễ vật, nếu con muốn mua gì thứ cứ cầm thẻ này mà mua."
Bà Cố lôi ra một cái thẻ màu vàng có hình chiếc lá đưa cho Dâu Tây: "Đây là thẻ ba con cho mẹ, là thẻ tốt đó, cho con."
"Thôi, con không lấy đâu, nhìn là biết ba con làm thứ này dành riêng cho mẹ rồi, thẻ giới hạn đấy, mẹ giữ đi. Con cũng kiếm ra tiền mà, không thiếu đâu."
Bà Cố cường ngạnh nhét vào tay Dâu Tây: "Đây là mẹ cho, đương nhiên là không giống với của con. Cầm lấy, mẹ về phòng với ba con đây, sợ ông ấy chờ mẹ lâu lại sốt ruột."
"Vâng vâng, con cầm. Mẹ mau về cùng ba ân ái đi, con phải học bài a\~"
Chờ bà Cố ra khỏi phòng Dâu Tây mới gọi điện thoại cho người của mình: "Tiểu Chính, cậu biết Giang gia ở thành phố A không?"
"Ông chủ, Giang gia ở thành phố này có rất nhiều"
"Vậy tìm Giang gia nào mà từng có một cô con gái bỏ đi nhiều năm trước tên là Giang Liễu Vân."
"Ông chủ, cậu chờ tôi năm phút."
"Được."
Một lúc sau đầu điện thoại bên kia rốt cuộc vang lên tiếng nói: "Ông chủ, đã tìm thấy, Giang Kỷ Lãng từng có một người con gái tên Giang Liễu Vân đã bỏ nhà đi mấy chục năm trước. Giang gia ở thành phố A rất có danh tiếng trong giới thượng lưu. Hiện tại em trai của Giang Liễu Vân là Giang Lâm Hàng đang tiếp quản sản nghiệp gia tộc."
"Gửi cho tôi tất cả tư liệu của Giang gia đó, trước ngày mai hãy gửi toàn bộ vào email cho tôi."
"Vâng, đúng rồi ông chủ, cuộc họp tối mai tổng kết thành quả trong tháng cậu có đến không?"
"Không đến, lên lịch mười giờ tối mai họp, tôi sẽ gọi video quan sát quá trình họp, vậy đi."
"Vâng, chỗ tiểu thư Hoa Vy Vy yêu cầu gặp ông chủ mới chịu hợp tác, Hoa Vy Vy dạo này rất nổi tiếng trên mạng, cô ta cũng rất phù hợp với vai diễn mà bộ phim chúng ta đang làm. Có rất nhiều người muốn mời cô ta đóng phim, cậu xem."
"Đâu ra lắm đòi hỏi thế? Bảo cô ta nếu muốn diễn vai này thì diễn, không diễn thì đổi người."
"Vâng."
"Không còn việc gì tôi cúp đây, không phải chuyện quan trọng gì thì đừng có tìm tôi."
"Đã rõ."
Dâu Tây vừa cúp điện thoại Văn Chính thở ra một hơi, mấy người xung quanh nhìn cậu nhao nhao.
"Sao thế? Ông chủ gọi bảo gì?"
"Cái cô diễn viễn mới nổi Hoa Vy Vy kia chúng ta giải quyết sao bây giờ?"
"Có phải ông chủ lại có gì muốn phân phó không?"
"Ông chủ..."
Văn Chính hét lớn một tiếng cắt đứt tiếng hỏi liên miên không dứt của những người xung quanh.
"Được rồi, mọi người ầm ĩ cái gì, ông chủ giao việc riêng cho tôi, còn cái cô Hoa Vy Vy kia cậu ấy nói, ái diễn thì diễn không diễn thì đổi người."
"Quả nhiên phong cách của ông chủ, thô bạo quá."
"Phim của chúng ta bao nhiêu người muốn diễ không được, cô ta còn làm mình làm mẩy."
Văn Chình ra hiệu mọi người yên lặng thông báo nốt: "Còn nữa, ông chủ nói họp tổng kết cuối tháng sẽ bắt đầu lúc mười giờ tối, ông ấy sẽ không đến nhưng sẽ gọi điện video giám sát."
"Hả, chán thế"
"Lại không được gặp ông chủ rồi"
"Ông chủ quá thần bí đi, đến bây giờ cũng chỉ có một mình Văn Chính là nhìn thấy cậu ấy."
"Ông chủ nghe nói còn rất trẻ"
"Còn soái nữa"
"Thật muốn thấy ông chủ"
Văn Chính nhìn mấy cô gái nói chuyện kèm theo vẻ mặt mê muội thì cạn lời: "Được rồi, mọi người mau mau giải tán đi, không muốn về nhà nghỉ ngơi hay sao mà còn hóng hớt? Mai không nghĩ đi làm? Còn muốn lương hay không?"