Cao Vỹ nhìn Dâu Tây đang đùa nghịch với đồng hồ của Quân Sơn, bọn họ nói chuyện cười đùa vui vẻ mà trong lòng vô cùng bực tức.
"Quân Sơn, đồng hồ của cậu thật đẹp, hàng thiết kế riêng chỉ có một chiếc sản xuất ba năm trước, rất đáng tiền nha."
"Thích thì cậu giữ đi."
Dâu Tây phá lên cười :"Không lấy, không chiếm tiện nghi của bạn bè."
Lâm Dực bày ra bộ dạng của một oán phụ: "Quân Sơn, cậu cũng quá bất công, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, tôi cũng thích cái đồng hồ đó mà năn nỉ ỉ ôi cậu mấy năm cũng không cho. Cố Minh chỉ khen nó đẹp một cái cậu đã cho cậu ấy. Quá không công bằng."
Quân Sơn không để ý lắm nói: "Bởi vì cậu ấy sẽ không lấy, còn cậu chỉ hận không thể cướp đi từ trên người tôi."
"Điêu, tôi mà là loại người đấy sao?"
"Đúng thế." Dâu Tây và Quân Sơn đồng thanh đáp lời, hai người nhìn nhau cười một cái.
"Hai người bắt nạt người quá đáng." Lâm Dực oán hận trừng mắt nhìn hai người.
"Mấy cậu ồn ào thế, có để cho người khác học bài hay không?" Đột nhiên Cao Vỹ gào lên phá hỏng không khí vui vẻ của mọi người. Lâm Dực huých tay vào người cậu vẻ mặt khó hiểu: "Cậu thì học hành cái nỗi gì?"
"Quản tôi học cái gì làm gì? Mấy cậu yên lặng là được."
Dâu Tây cười nhếch miệng lé mắt nhìn hắn một cái: "Kệ cậu ấy đi Lâm Dực, chắc đang khó chịu trong người lại thấy chúng ta vui vẻ quá nên càng khó chịu đây mà." Cô kéo tay Quân Sơn quay lên, hai người chụm đầu bắt đầu thảo luận bài tập."
Cuối cùng Cao Vỹ vẫn chia tay với Ánh Mỹ, nghe nói cô ta còn làm ầm ĩ khóc lóc một thời gian níu kéo Cao Vỹ không muốn chia tay. Nhưng Cao Vỹ đã sớm mất hết kiên nhẫn với Ánh Mỹ, nên đương nhiên không chịu nổi cô ta cứ lôi lôi kéo kéo. Sau đó Cao Vỹ phải doạ Ánh Mỹ rằng nếu còn dây dưa bám lấy hắn thì hắn sẽ lập tức thu hồi hết những thứ đã giúp đỡ ba cô ta. Rốt cuộc Ánh Mỹ cũng yên phận, việc hai người chia tay dấy lên một cơn sóng không nhỏ trong trường nhất là đối với đám con gái vốn yêu mến Cao Vỹ vẫn luôn chờ đợi hắn chia tay.
Từ khi nghe tin Cao Vỹ chia tay, trong giờ học cô lại quay xuống nhìn hắn cười thâm ý khiến Cao Vỹ trong lòng vừa thẹn vừa giận. Rốt cuộc sau lần thứ n Dâu Tây quay xuống nhìn hắn cười Cao Vỹ rốt cuộc nổi khùng.
"Cố Minh, rốt cuộc cậu định nhìn tôi cười kiểu đấy đến bao giờ hả? Tôi công nhận cậu nói đúng được chưa."
Cả lớp đều giật mình nhìn về phía Cao Vỹ, Dâu Tây cũng nhìn hắn cười càng tươi. Đang trong giờ toán, thầy dạy toán nổi tiếng nghiêm khắc trong học tập lại có gia thế nên đối với học sinh chưa bao giờ nương tay. Ông tức giận ném viên phấn về phía Cao Vỹ.
"Cao Vỹ, cậu quát cái gì? Đang giờ học có biết không hả? Đi ra ngoài cửa đứng phạt cho tôi."
Cao Vỹ tức giận đứng dậy ra khỏi lớp học, Dâu Tây mím môi cười.
Thầy dạy toán liếc mắt sang nhìn Dâu Tây: "Cố Minh, cậu cungx ra ngoài đứng với cậu ta cho tôi."
Dâu Tây chỉ vào mặt mình ánh mắt kinh ngạc: "Em á? Tại sao chứ? Em có làm gì đâu?"
"Ra ngoài."
Quân Sơn mỉm cười, Dâu Tây tức điên đánh cậu ta một cái liền hậm hực ra ngoài đứng. Chỉ tại tên ngố Cao Vỹ hại mình lần đầu tiên trong đời bị phạt đứng cửa.
Ra ngoài lại đón nhận ánh mắt vui sướng khi người gặp hoạ của Cao Vỹ lại càng tức, véo một cái thật đau vào eo hắn mới hạ hoả.
Cao Vỹ tức tối thì thầm kêu rên: "Cố Minh, cậu có phải đàn ông không hả? Sao lại toàn dùng mấy chiêu như đàn bà thế? Cậu biết véo ở eo đau như thế nào không?"
Dâu Tây hất cằm không thèm nói chuyện với hắn, trong lòng mắng hắn đến máu chó phun đầy đầu. Bổn cô nương là con gái chính cống, đương nhiên là không phải đàn ông rồi. Hừ.
Sau khi chia tay với Cao Vỹ, Ánh Mỹ nhìn nữ sinh bên cạnh hắn ngày một nhiều lên mà bên cạnh Cố Minh vẫn không có bóng dáng người con gái nào. Cố Minh vẫn lạnh lùng như vậy khi xuất hiện giữa đám đông, vui đùa với bọn người Quân Sơn và giữ khoảng cách nhất định với con gái.
Dạo gần đây cô ta mới từ ba mình biết được, ba của Cố Minh đã phát triển chuỗi siêu thị ở thành phố A vô cùng tốt và thuận lợi lại được Quân gia bí mật trợ giúp rất nhiều, chỉ trong vòng gần một năm ngắn ngủi danh tiếng của Cố gia bắt đầu được nhiều người biết đến. Nghe nói Cố Minh còn tự mình đầu tư mở một công ty riêng, bây giờ đã bắt đầu vào khuôn khổ làm ăn cũng rất kiếm lời.
Cô ta hối hận rồi, sau khi bị Cao Vỹ vứt bỏ con gái trong trường thường xuyên bắt nạt cô ta, không có Cố Minh hay Cao Vỹ bảo vệ cô ta phải nói thảm vô cùng. Dù sao cũng đắc tội hầu hết nữ sinh trong trường không thể không nói cuộc sống trung học của cô ta trôi qua vô cùng khó khăn.
Ánh Mỹ quyết tâm Theo đuổi lại Cố Minh, cô ta tự tay làm cơm hộp lén lút hẹn Cố Minh ra ngoài gặp mặt.
Lúc Dâu Tây nhận được tin nhắn điện thoại của Ánh Mỹ thì không hề có cảm giác ngoài ý muốn. Mọi thứ đều nằm trong sự kiểm xoát của cô, cô đến chỗ hẹn gặp Ánh Mỹ.
Hôm nay Ánh Mỹ trang điểm nhẹ nhàng càng làm nổi bật sự xinh đẹp của cô ta hơn, cô ta cúi đầu e thẹn đưa hộp cơm ra trước mặt cô: "Cố Minh, đây là cơm hộp em tự tay làm cho anh. Là tấm lòng của em mong anh nhận lấy."
Dâu Tây nhướng mày, không tiếp nhận hộp cơm chỉ nhìn cô ta bình tĩnh. Ánh Mỹ đưa tay ra đã một lúc mà không thấy Dâu Tây nhận thì ngẩng đầu lên nhìn. Đập vào mắt cô ta là vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc của Dâu Tây. Bất chợt cô ta rất muốn khóc, không phải Cố Minh rất thích cô ta sao? Đáng lẽ khi biết cô ta chia tay với Cao Vỹ anh ấy phải rất vui mừng mới phải. Cô đã tự tay nấu cơm đem đến cho anh ấy, tại sao một chút cảm xúc vui mừng cũng không có trên khuôn mặt đẹp trai trước mắt cô.
Nhìn bộ dạng muốn khóc lại không dám của Ánh Mỹ trong lòng cô đột nhiên dâng lên một trận vui sướng kỳ lạ, đây không phải cảm xúc của cô, có lẽ là của nguyên chủ Cố Minh. Dâu Tây ép xuống cảm xúc vui sướng kỳ lạ ấy lạnh lùng trả lời Ánh Mỹ.
"Khoảnh khắc cô chọn đi theo Cao Vỹ giữa chúng ta đã kết thúc rồi."
Nghe giọng nói lạnh lẽo của Dâu Tây rốt cuộc Ánh Mỹ cũng không kìm chế nổi nước mắt nữa, cô ta ôm mặt oà khóc, hộp cơm thoát khỏi tay rơi xuống đất bắn tung toé.
"Không phải anh rất thích em sao? Em hối hận rồi, em đến xin lỗi anh còn không được sao? Cố Minh, chúng ta có thể bên nhau không?"
Dâu Tây cười như không cười: "Ánh Mỹ, chừa lại chút mặt mũi cùng đường lui cho mình đi. Cô như thế này thật khiến người khác không nỡ nhìn thẳng. Rất buồn nôn."
Ánh Mỹ đờ người, rất buồn nôn sao? Cô ta lại khiến Cố Minh cảm thấy buồn nôn sao? Nhìn theo bóng dáng cao lớn đi xa dần trước mắt, cô ta bật khóc nức nở, đúng rồi, sao cô ta lại ngốc như vậy, sao cô ta có thể mất mặt đến mức này được, khoảnh khắc cô ta hám hư vinh và thèm khát bạch mã hoàng tử mà lựa chọn Cao Vỹ đã kết thúc tất cả rồi. Cô ta lấy tư cách gì mà quay lại cầu xin tình yêu từ Cố Minh đây. Giờ phút này cô ta cảm thấy mình thật tiện, thật xấu xa.
...
Ánh Mỹ đã xin chuyển trường, lúc này Dâu Tây cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm. Từ hôm cùng ba Cố nói chuyện cô đã tự lập một công ty riêng để kinh doanh, cô cùng ba Cố đã nói chuyện rất nhiều, rốt cuộc ông cũng chấp nhận việc này còn căn dặn cô không thể làm ảnh hưởng đến học tập. Còn nói có gì khó khăn cứ nói với ông, ông sẽ giúp đỡ nếu có thể.
Tuy nói như thế nhưng Dâu Tây biết, trong lòng ông rất vui vẻ, bà Cố lúc biết chuyện cũng rất cao hứng, nhất là ông bà nội, mỗi khi ra ngoài tụ tập cùng bạn già đều không ngừng đem cháu trai khoe ra ở cửa miệng.
Vừa tan học, Dâu Tây từ chối lời mời đến nhà chơi của Quân Sơn, kỳ thật cô không muốn đến nhà Quân Sơn một chút nào, đến đó nhất định sẽ gặp em gái của cậu ấy và ba cậu ấy. Cô không biết phải giải thích chuyện mình cứu Lưu Nguyệt như thế nào với họ cả. Quân Sơn cũng biết cô không muốn nói về chuyện đó nên chưa bao giờ hỏi cô cả. Dâu Tây cảm thấy tốt nhất mình không nên đến nhà cậu ấy.