Đúng thế, Dâu Tây trước lợi dụng chơi cổ phiếu để kiếm tiền đầu tư mở một công ty giải trí nhỏ, dựa vào sự hiểu biết của mình viết ra kịch bản và rất nhiều bài hát tương lai sẽ vô cùng nổi tiếng để tạo danh tiếng cho công ty. Nhà đầu tư chính là bọn Quân Sơn bị cô ép buộc giúp đỡ, đương nhiên cô cũng nói rõ ràng lợi hại và hợp tác làm ăn với họ đàng hoàng rồi.
Cho đến bây giờ, sau một bộ phim được công chiếu, danh tiếng công ty của Dâu Tây trong thành phố A cũng khá nổi, làm ăn rất ổn định. Cũng bắt đầu chiêu sinh đào tạo ca sĩ và diễn viên, kịch bản phim là dựa theo thế giới cũ của cô viết ra nhưng vẫn giữ nguyên tên tác giả của họ, cũng không xem là ăn cắp nha.
Nhờ bộ phim được công chiếu trước đây thành công vang dội mà chỉ cần cô ra phim mới, rất nhiều diễn viên nổi tiếng đều muốn tham gia đóng phim của cô. Nhưng Dâu Tây rất khắt khe trong khâu tuyển chọn, vì tác phẩm cô ra đều là những tác phẩm kinh điển trong thế giới của cô nên cô sẽ không tuỳ tiện tìm người diễn mà rất tâm huyết.
Diễn viên cô chọn đều là những người có thực lực thật sự, chứ không hề là loại chủ được lăng xê bởi tiền. Cũng may những người có thực lực ấy có mắt nhìn kịch bản, chọn trúng kịch bản của cô nếu không cũng không thể có bộ phim thành công vang dội như thế.
Lúc này chỗ Hoa Vy Vy cũng đã nhận được điện thoại của Văn Chính, quản lý của cô ta vừa cúp điện thoại của Văn Chính thì đùng đùng nổi giận.
"Lão bản bên đó thật kiêu ngạo, vậy mà dám nói Vy Vy của chúng ta ái diễn thì diễn không diễn thì đổi người, bọn họ có biết Vy Vy của chúng ta bây giờ nổi tiếng như thế nào không?"
Quản lý của Vy Vy quay sang nhìn Vy Vy đầy khó chịu: "Vy Vy, chúng ta không thèm diễn kịch bản này, chị sẽ tìm cho em kịch bản của những công ty lớn, hay hơn."
Hoa Vy Vy trong trang phục ở nhà đang ăn táo, nghe quản lý của mình nói vậy thì nhíu mày đẹp.
"Chị Lý, đừng kích động, không phải chị không biết kịch bản của công ty giải trí đó đầu tư bao nhiêu người muốn tranh đoạt lấy một vai diễn trong đó. Tuy chỉ là nữ phụ số hai nhưng em cũng đã đọc kịch bản đó rồi, em tin tưởng chỉ cần bộ phim đó được công chiếu, những diễn viên đóng bộ phim đó nhất định sẽ nổi lên như diều gặp gió. Em chỉ là một diễn viên mới nổi, được họ nhìn trúng cũng là nhờ năng lực diễn xuất. Là chúng ta quá phận rồi, chị đồng ý với họ đi. Em nhất định phải diễn vai diễn này. Nếu em làm tốt, sớm muộn cũng sẽ gặp được lão bản của họ mà thôi."
"Nhưng mà..."
"Chị Lý, tin tưởng em."
"Thôi được rồi, chị sẽ liên hệ với công ty họ."
"Cảm ơn chị."
...
Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc thì Cao Vỹ đã nằm bò ra bàn than trời trách đất: "Mấy ông giáo viên này đột nhiên khó ở hay sao mà lại ra toàn mấy cái đề thi khó nhằn thế không biết? Nêú không phải ông đây cả ngày nghe Lâm Dực đọc công thức thì cũng bó cánh như chơi."
Lâm Dực lé mắt khinh bỉ Cao Vỹ: "Không phải nhờ công liếc bài nhanh mà chép bài của tôi hay sao? Cao Vỹ, tôi nói cho cậu biết, cậu chép bài tôi mà điểm cao hơn tôi xem tôi có chém cậu làm đôi hay không?"
Cao Vỹ cười hì hì còn rất chân chó bóp vai cho Lâm Dực: "Cậu vất vả, vất vả. Còn không phải tại Cố Minh với Quân Sơn giữ bài khư khư không chịu chia sẻ cho anh em hay sao? Keo kiệt hết nói."
Dâu Tây nghe gọi đến mình, quay xuống trừng mắt với Cao Vỹ lại dặn dò Lâm Dực: "Cậu mà cứ cho hắn chép bài như thế, để xem sau này hắn có khá được không?"
Lại nhìn Cao Vỹ với vẻ mặt hận sắt không thành thép: "Tôi với Quân Sơn không cho cậu chép bài là vì muốn tốt cho cậu, thật không biết tốt xấu. Xí"
Dâu Tây quay lên thu thập sách vở cho vào ba lô lại đắc ý dào dạt: "Hôm nay bổn thiếu gia tâm trạng không tệ, đi, đến nhà Lâm Dực bổn thiếu gia ta đích thân xuống bếp cho mấy cậu thử tài năng nấu ăn của bổn thiếu gia ta."
Quân Sơn nhìn Dâu Tây bày ra vẻ mặt đắc ý mà phì cười, Cao Vỹ và Lâm Dực vẻ mặt khó tin nhìn Dâu Tây: "Cậu mà biết nấu ăn? Không phải nói con cưng từ nhỏ đến lớn chỉ biết ăn không biết làm sao?"
Dâu Tây tức thì giơ lên nắm đấm doạ nạt: "Muốn ăn đấm à? Ai là con cưng chỉ biết ăn không biết làm? Hừ, hôm nay tôi sẽ cho các cậu loé mù con mắt, hứ. Quân Sơn, chúng ta đi."
"Ừ."
Lâm Dực thấy hai người đã đi ra khỏi cửa lớp vội vàng túm cổ áo Cao Vỹ chạy theo: "Sao lại đến nhà tôi nấu ăn mà không phải đến nàh cậu? Lỡ cậu làm tan tành cái nhà bếp của gia đình tôi thì làm thế nào? Chờ bọn tôi với nào!!!!"
Bốn người đồng thời chui vào xe riêng của Quân Sơn, khi xe bắt đầu khởi động rồi Lâm Dực mới cảm thấy không đúng lắm.
"Không phải ra nhà tôi sao? Sao lại ngồi xe Quân Sơn?"
Dâu Tây nhìn Lâm Dực vẻ mặt không vui: "Còn không phải tại xe của cậu lúc nào cũng xực mùi nước hoa hay sao? Tôi nói cậu nghe Lâm Dực, dù nó có thơm mấy cậu cũng đâu cần xịt đầy cả cái xe đâu hả? Lần nào ngồi xe cậu tôi đều có cảm giác bị hun đến muốn tắt thở. Vẫn là ngồi xe Quân Sơn thoải mái, trong xe mùi thơm thoang thoảng rất dễ chịu."
Nói xong Dâu Tây còn dí sát mũi vào người Quân Sơn: "Ừm, là mùi cơ thể của cậu ấy."
Cao Vỹ nhìn Dâu Tây hành động hét lớn: "CMN Cố Minh, cậu là biến thái hay sao? Ngửi kiểu đấy."
Dâu Tây nhìn Cao Vỹ vẻ mặt ngẩn ra: "Đều là con trai với nhau, cậu nghĩ cái quái gì trong đầu thế?"
Xong đột nhiên nghĩ đến cái gì, Dâu Tây bày ra vẻ mặt kinh ngạc lấy hai tay che ngực: "Mẹ nó, Cao Vỹ, đừng nói với tôi là cậu thích tôi đấy?"
"Đồ điên, ai thèm thích cậu?" Cao Vỹ mặt đỏ bừng bừng hét vào mặt Dâu Tây.
"Không phải thì thôi cậu gào thét cái gì? Dở hơi."
Dâu Tây mở điện thoại xem bài hát hôm qua cô đăng trên mạng, đã có rất nhiều bình luận trên đấy. Không ai để ý đến vành tai của Quân Sơn đỏ vô cùng.
...
Cuối cùng cũng đến biệt thự Lâm gia, bố mẹ Lâm Dực chỉ đẻ một mình cậu ta nên trong nhà ngoài bố mẹ cậu ta cũng chỉ còn một mình cậu ta ở nhà.
Dâu Tây hứng trí bừng bừng đeo tạp dềp đi vào phòng bếp đuổi hết người làm và đầu bếp trong nhà hắn ra ngoài liền bắt tay vào nấu ăn.
Quân Sơn cũng đeo tạp dề đi vào bếp nói với Dâu Tây: "Tôi phụ cậu"
Dâu Tây cười rạng rỡ: "Được nha, giúp tôi rửa cái kia đi."
Quân Sơn nhìn nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt Dâu Tây bất chợt tịp đập thình thịch, cậu lắc lắc đầu mình để cảm giác kỳ quái này biến mất liền quay đầu bắt đầu rửa rau.
Lúc Dâu Tây nấu ăn thì rất nghiêm túc tỉ mẩn điêu luyện như đầu bếp chuyên nghiệp, bận rộn một hồi cuối cùng cũng xong, cô nấu tổng cộng sáu món ăn, năm mặn một canh.
Sau khi bưng lên mâm rốt cuộc khiến Cao Vỹ và Lâm Dực mắt tròn mắt dẹt nhìn cô vẻ mặt không ngờ.
"Cố Minh, thật là cậu nấu mấy món ăn này sao? Có lén lút đem đầu bếp nhà tôi vào sai bảo không đấy?"
"Đúng đấy, một thằng con trai như cậu lại nấu ra được một bàn đồ ăn đầy đủ sắc vị như vậy thật khiến tôi thật khó tin. Quân Sơn, cậu nói mấy thứ này đều là Cố Minh nấu thật sao?"
Quân Sơn đặt bát xuống bạn lạnh nhạt trả lời Cao Vỹ: "Ừm, là cậu ấy nấu, tôi hoàn toàn đứng bên cạnh nhìn"
"Ôi mẹ ơi, thật khó tin. Chúng ta ăn được chưa? Tôi muốn nếm thử tay nghề của tên này. Biết đâu nhìn ngon mắt vậy chứ ăn lại không ra gì thì làm sao?"
Dâu Tây đẩy cái đĩa ra khỏi tầm với của Cao Vỹ: "Vậy cậu đừng ăn, đỡ phí lương thực"
"Keo kiệt, tôi còn chưa ăn miếng nào mà!!!"
"Dù sao nhìn đẹp mắt ăn cũng không ngon, cậu đừng ăn nữa. Lát về nhà cậu mà ăn."
Cao Vỹ mặt như sắp khóc: "Tôi sai được chưa? Nhìn rất ngon à, ăn nhất định càng ngon, cậu cho tôi ăn đi được không?"