Sự theo đuổi của Cao Vỹ cuồng nhiệt mang theo phong cách hoàng tử bạch mã mà các thiếu nữ độ tuổi này yêu thích nhất.
Sự theo đuổi của Dâu Tây lại trầm ổn dịu dàng mang theo sự trưởng thành mà mãi sau này, trải qua nhiều đau thương do tình yêu gây ra là thứ mà các cô gái chỉ có thể nhìn mà cầu không tới.
Rốt cuộc ngày định mệnh mà nhất định sẽ xảy ra khi hai soái ca cùng yêu một thiếu nữ phải có.
Một ngày đẹp trời, trong vườn hoa tường vi của trường học, trên bàn đá, Dâu Tây mở ra hai hộp đồ ăn mà cô sai người giúp việc chuẩn bị từ sáng ra trước mặt Ánh Mỹ dịu dàng nói chuỵen với cô ta, khác hẳn sự lạnh lùng mà cô vẫn hay thể hiện ra bên ngoài: "Đây là đồ ăn anh tự nấu, em ăn thử đi."
Dâu Tây gắp một miếng trứng quận đưa lên miệng Ánh Mỹ, đúng lúc này Cao Vỹ hùng hùng hổ hổ lao đến đấm một quyền lên mặt Dâu Tây rồi gào lên: "Cố Minh, cậu có ý gì hả? Biết tôi thích Ánh Mỹ cậu còn cố tình thông báo theo đuổi cô ấy ngay sau tôi, tôi cũng nhịn xuống nghĩ chúng ta thi đấu công bằng nhưng cậu cmn lôi cô ấy một mình gặp mặt là có ý gì hả?"
Cú đánh của Cao Vỹ là thật, khoé môi của Dâu Tây cũng bắt đầu rớm rớm máu, Thu Hà là người đi báo tin cho Cao Vỹ, lúc này nhìn đến Cao Vỹ đánh người trong lòng cũng đau lòng không chịu nổi. Chạy ra từ chỗ trốn đỡ Dâu Tây đứng dậy, lấy khăn lau máu cho cô.
Dâu Tây cười lạnh: "Làm gì? Làm gì không thấy hay sao mà phải hỏi, đương nhiên là bồi dưỡng tình cảm nha"
"Cmn uổng công lão tử coi cậu là bạn."
Nói xong hai người lao vào quần ẩu với nhau, hai người Ánh Mỹ và Thu Hà đều sợ hãi chạy đến khuyên can, mỗi người ôm lấy một người tách hai kẻ đang đánh nhau này ra.
"Đừng đánh nữa mà, xin hai người đừng vì em mà đánh nhau." Ngoài mặt thì Ánh Mỹ khóc như hoa lê đẫm mưa trong long thì vui mừng muốn chết. Để khiến hai người con trai đẹp trai giỏi giang như thế đánh nhau vì mình đương nhiên đáng để vui mừng, nó chứng tỏ Ánh Mỹ cô ta rất có sức hút a\~. Vốn định chơi trò mập mờ với hai người con trai này thêm một thời gian nữa, trong thời gian được hai người này theo đuổi cô ta đã có thêm không biết bao nhiêu món quà đắt tiền rồi. Thù Hà bên cạnh cô ta vốn ghét cô ta lại vẫn chơi cùng cô ta, biết Thu Hà thích Cố Minh nên cô ta mới cố tình dây dưa ở cạnh Cố Minh thêm nữa.
Ba cô ta chỉ là một người làm ăn nhỏ so với Cố Minh còn kém, muốn vươn lên nhất định phải dựa vào Cao gia, từ ngày Cao Vỹ theo đuổi cô ta công việc làm ăn của ba cô ta phất lên như diều gặp gió. Khi ông ấy biết được việc này cũng bảo cô nhanh chóng đồng ý làm bạn gái của Cao Vỹ mà trong lòng bản thân cũng đã sớm động lòng với Cao Vỹ rồi nhưng vẫn luyến tiếc sự dịu dàng chỉ dành cho một mình cô ta của Cố Minh nên mới ngần ngừ lâu như vậy.
Cố Minh và Dâu Tây được hai người tách ra, động tĩnh bên này khá lớn nên đã kéo đến rất đông người vây xung quanh. Trong đó có cả bọn Quân Sơn. Ngay cả cặp song sinh thần bí hiêm hoi xuất hiện cũng chạy đến xem náo nhiệt.
Người anh song sinh cười cười nhìn hai người Cao Vỹ và Dâu Tây: "Thật là, vì một đứa con gái mà đánh đến mất hết hình tượng. Quá không biết suy nghĩ."
Người em cười theo: "Nhìn người ta như thế không biết sau này liệu anh em chúng ta có khi nào cùng thích một người cũng đánh đến đầu rơi máu chảy hay không?"
"Nếu chúng ta cùng thích một người vậy thì anh sẽ bỏ cuộc trước."
"Ồ, vì sao nha?"
"Vì một người con gái đồng thời khiến hai người chúng ta thích đến độ muốn đánh nhau nhất định không phải một cô gái tốt, mà là một cô gái tham."
"Ha Ha."
Sau cuộc nói chuyện của hai vị hoàng tử song sinh tiếng nghị luận cũng nổi lên bốn phía.
"Đúng là hồ ly tinh giỏi câu dẫn đàn ông."
"Không phải sao? khiến hai người đàn ông vì cô ta mà giơ nắm đấm, lợi hại."
"Im miệng."
Cao vỹ hét lên khiến tiếng nghị luận xung quanh trở nên im bặt, Lâm Dực khoanh tay nhìn trò hề trước mắt mà lo lắng suy nghĩ, không phải phim giả tình thật đó chứ? Đánh nhau đến độ Cố Minh phun máu luôn.
Dâu Tây cũng đẩy cánh tay Thu Hà ra khỏi người mình lạnh lùng nói: "Không ai được phép nói xấu Ánh Mỹ, để Cố Minh này nghe thấy đừng có trách."
Rốt cuộc trong đám đông có người không chịu nổi nữa hét lên: "Cố Minh, tại sao anh lại thích cô gái như cô ta chứ? Cô ta có gì tốt, anh tỉnh lại đi có được không?"
Dâu Tây xửng sốt trong lòng, người nói chuyện là một cô gái rất đáng yêu, lúc khóc lại càng khiến người nhìn thương tiếc. Chết rồi, có phải cô làm quá lố rồi không? Trong thời gian theo đuổi Ánh Mỹ cô đã cố gắng vun đắp hình tượng cho Cố Minh ở mức tốt nhất, gần như hoàn hảo vậy. Không ngờ lại khiến nhiều người thích như thế. Làm sao đây, phải phụ người trong thiên hạ rồi a\~
Sau khi cô bé kia gào khóc thì cũng có rất nhiều cô gái khóc phụ hoạ theo, trong đó thậm chí có người còn nói Ánh Mỹ kia có gì tốt, ủng hộ cô với Quân Sơn làm một cặp, còn nói cái gì muốn khiến cô hiểu ra chỉ có nam nhân với nam nhân mới là chân ái khiến mặt Quân Sơn đen như cái đít nồi. Trên người tỏa ra sát khí lạnh băng, thật đáng sợ.
Dâu Tây lúc này mới hồi phục tinh thần nhìn Ánh Mỹ dịu dàng: "Tôi thích cô ấy, cô ấy chỗ nào cũng tốt hết, mấy người sao hiểu được, đừng có vũ nhục cô ấy."
Cao Vỹ cũng không chịu yếu thế nhìn chằm chằm Ánh Mỹ: "Tiểu Mỹ, hôm nay em nhất định phải chọn một trong hai người bọn tôi. Một là tôi hai là Cố Minh, em chọn đi."
Cao Vỹ bày ra tư thế tổng tài bá đạo thành công khiến cho ăn dưa quần chúng bên ngoài hò hét. Ánh Mỹ nhìn Dâu Tây và Cao Vỹ, cả hai đều nhìn về phía cô ta chìa tay ra chờ cô ta trả lời. Rốt cuộc Ánh Mỹ nhắm mắt, thở ra một hơi nắm lấy bàn tay của Cao Vỹ.
"Cố Minh, xin lỗi, người trong lòng của em là anh Cao Vỹ. Thật lòng xin lỗi anh, chúc anh sẽ sớm tìm được người mà mình yêu thương."
Dâu Tây mím môi nén cười thầm trong lòng, bên ngoài lại bày ra bộ dáng tổn thương mỉm cười: "Vậy Cao Vỹ, giao cô ấy cho cậu đấy." Nói xong xoay người rời khỏi đám đông.
...
Tại biệt thự Lâm gia, Quân Sơn, Lâm Dực, Cao Vỹ và Dâu Tây ngồi trong phòng của Lâm Dực uống trà. Dâu Tây lăn lộn trên giường của Lâm Dực một hồi, vừa lăn lộn vừa cười khoái trá. Sau một lúc mới ngồi vục dậy nhìn chằm chằm Cao Vỹ: "Ây, Cao Vỹ, cậu thích con bé đấy thật à?"
Cao Vỹ nhấp một ngụm trà, dáng vẻ hoa hoa công tử không chút để ý: "Theo đuổi lâu như vậy không thích thì giả chắc."
"Chậc chậc, thật à."
Lâm Dực nhìn dáng vẻ không vui của Dâu Tây liền nói: "Cậu với cô hoa khôi bên nhau lâu như thế mà không có chút tình cảm nào sao?"
"Không hề, tôi sẽ không bao giờ yêu."
Cả ba người nghe Dâu Tây nói ra câu không bao giờ yêu vô cùng nghiêm túc thì phá lên cười.
Quân Sơn lắc đầu: "Chờ đến khi cậu gặp được định mệnh của đời mình sẽ bị vả măt ngay thôi."
"Đúng thế, Cố Minh à, tôi khuyên cậu vẫn đừng chắc chắn điều gì quá."
"Xí, mới không quản mấy cậu bao giờ thì gặp được tình yêu của cuộc đời."
Dâu Tây ngả người ra giường, đúng vậy, cô sẽ không đem trái tim của mình giao cho người khác, vì từ rất lâu về trước, cô đã bán đi trái tim của mình rồi.
Dâu Tây sờ lên ngực trái, cảm nhận tiếng tim đập trong lồng ngực, một trái tim không thuộc về mình đang đập trầm ổn hữu lực.
"Cao Vỹ, tin tôi đi, sự hứng thú của cậu với Ánh Mỹ chỉ được tạo ra bởi tôi, sự cạnh tranh khiến cậu phấn khích vì tìm được trò chơi mới, rất nhanh, khi không còn tôi trong trò chơi ấy, cậu sẽ phát hiện ra, món đồ cậu tốn công cướp được lại chả tốt đẹp như vẻ bề ngoài của nó."
Cả ba người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Dâu Tây trên giường, nhưng sau đó cô chẳng nói gì nữa, kéo chăn đắp lên người.
"Tôi ngủ giấc, đừng phiền tôi."
Sau đó căn phòng trở nên tĩnh lặng vô cùng, mỗi người đều cầm trên tay tách trà, tâm hồn đã sớm bay xa.
...
Sau đó, mỗi ngày là show ân ái của Cao Vỹ và Ánh Mỹ trước công chúng, trong thời gian đó Dâu Tây còn tung ra tin đồn nhảm rằng gia đình của cô đang gặp khó khăn, thậm chí còn tạo nick giả đăng bài viết trên trang mạng trường với hình ảnh trước đây của Cố Minh thậm chí ngay cả học lực cùng chuyện trước đây không có người thích đều tung lên mạng.
Vốn đã ảnh hưởng khiến cô xấu đi một chút nhưng rất nhanh được sự bênh vực của một lớp fan khổng lồ, nói sau khi cô thay đổi thì tốt đẹp như thế nào, học lực cùng tài hoa tất cả đều bị phơi ra.
Ai nha, đây không phải hiệu ứng cô muốn, cô muốn là khiến Ánh Mỹ cảm thấy quyết định ngày đó của cô ta là đúng đắn.
Lại nói, sau vụ ẩu đả ở vườn hoa tường vi thì Ánh Mỹ và Thu Hà chính thức cạch mặt, hiện giờ ngoài những cô gái a dua nịnh hót vậy quanh thì Ánh Mỹ đến một người bạn thật lòng cũng không có. Cao Vỹ cũng đã ngừng trợ giúp ba cô ta, ông ta leo đến bây giờ đã là đủ rồi.
Mới chưa đầy hai tháng, lời nói của Dâu Tây hôm ở nhà Lâm Dực cuối cùng cũng ứng nghiệm rồi, một phần Cao Vỹ là người nhanh chán, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với một cái gì quá lâu ngoại trừ đua xe ra. Mới đầu quả thực cảm giác cạnh tranh với Dâu Tây đã kích thích lòng hiếu thắng trong lòng cậu ta, nhưng ở bên cạnh Ánh Mỹ lâu ngày, cậu ta cuối cùng cũng phát hiện ra một điều, Ánh Mỹ cũng chẳng khác những người bạn gái trước đây của cậu ta là bao. Khác một chỗ chính là ngay từ đầu, dưới sự theo đuổi của cậu và Dâu Tây cô ta sẽ không thể hiện quá nhiều si mê hay lập tức đáp ứng một trong hai người mà lại dây dưa không rõ với cả hai, đến khi trở thành bạn gái của cậu ta Ánh Mỹ bắt đầu cũng giống như những cô bạn gái cũ.
Đều si mê hắn, ngoan ngoãn chiều theo mọi ý muốn của hắn, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ hắn không vui hay không cao hứng. Sau một tháng cũng bắt đầu đòi hỏi hắn ngày một nhiều, thậm chí còn muốn hắn giúp đỡ ba cô ta. Hắn thấy phiền chán khi phải ứng phó với Ánh Mỹ.
Con mắt nào khiến cô ta nghĩ rằng Cao Vỹ hắn đã si mê cô ta đến độ không phải cô ta là không thể? Đúng vậy, hắn bắt đầu chán ghét Ánh Mỹ, nhưng không muốn chấp nhận rằng mình thua Dâu Tây, rằng Dâu Tây đã đoán đúng về hắn nên hắn cố gắng kéo dài tình trạng của mối quan hệ đó đến bây giờ. Nhưng hắn cũng không đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của Ánh Mỹ ngoại trừ việc mua quần áo hay túi xách cho cô ta.