Đã đến thế giới này được một thời gian rồi, Dâu Tây quyết định vừa đi học vừa lao đầu vào kiếm tiền. Muốn khiến một người con gái đến mình cũng không biết là ai quả thực khó khăn. Chỉ có dung mạo cùng tài hoa thôi chưa đủ, cô cần có nhiều tiền nữa.
Trong cái trường học mà một tên bình thường cũng muốn có gia thế cao hơn cô quả là điều không thể chấp nhận được.
Dâu Tây muốn gây dựng sản nghiệp của riêng mình, trông chờ vào cha Cố kinh quanh chuỗi siêu thị ở thành phố rồng hổ lẫn lộn này là không thể nào, đến bây giờ ông ấy mới mở thêm được có hai chi nhánh, công việc chủ yếu vẫn ở thành phố cũ, thường xuyên phải đi đi về về.
Từ ngày bắt tay vào kiếm tiền Dâu Tây trở nên rất bận rộn, cô gần như suýt nữa thì quên béng đi nhiệm vụ của mình rồi thì bị tên hệ thống không biết nam nữ kia dội cho một gáo nước lạnh vỗ cho thanh tỉnh.
[Ký chủ chú ý, mục tiêu nhiệm vụ hoa khôi Ánh Mỹ của khối mười sắp ngả vào lòng của Cao Vỹ, nhắc nhở thân thiết, nhiệm vụ thất bại sẽ bị mạt sát.]
Mạt sát em gái mi, cả ngày chỉ đánh đánh giết giết cô có ý tứ gì? Giỏi thì nhảy vào mà làm nhiệm vụ nha, không phải bắt cô đi tìm chết thì lại bắt cô đi công lược con gái nhà người ta. Cô tuy sống trong thân xác đàn ông nhưng có linh hồn thiếu nữ được không hả?
Không phải tên Cao Vỹ kia chỉ tán Ánh Mỹ vì biết Cố Minh thích nên đem ra ghê tởm cậu hay sao? Sao bây giờ lại đi tán tỉnh cô ta vậy.
Dâu Tây lấy tốc độ nhanh nhất sai người thu thập thông tin về Ánh Mỹ trong suốt thời gian qua. Thì ra trong lễ kỷ niệm trường mà Dâu Tây ngủ trong gần như hầu hết quá trình ấy thì Ánh Mỹ nhờ màn biểu diễn múa cổ truyền xuất sắc đã thành công thu hút được ánh mắt của công tử đào hoa Cao Vỹ.
Tên Cao Vỹ khốn khiếp hắn hại chết cô rồi, Dâu Tây lao như bay đến lớp học túm cổ áo của Cao Vỹ trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Lâm Dực há hốc mồm vội vàng giữ tay Dâu Tây: "Có chuyện gì từ từ nói, sao phải nắm cổ áo anh em như vậy. Đều là người nhà cả, người nhà cả"
Cao Vỹ cũng gật gật đầu, ánh mắt ngơ ngác không hiểu mình đã đắc tội Cố Minh lúc nào. Dâu Tây bấy giờ mới biết mình thấy thố vội buông tay ra.
Lâm Dực cẩn thận dò hỏi: "Cao Vỹ dạo này rất ngoan mà, cũng không gây phiền phức gì cả, cậu ấy chọc cậu không vui sao?"
Lúc này bọn Cao Vỹ và Lâm Dực qua miệng của Quân Sơn cũng đã biết chuyện Cố Minh một mình xông vào chỗ bọn bắt cóc cứu Lưu Nguyệt rồi. Hôm đó...
...
"Tại sao lại để Cố Minh gia nhập hội chúng ta, gia thế cậu ấy như thế ba tôi biết sẽ rất tức giận. Quân Sơn, không phải cậu không biết tính khí của ba tôi, ông ấy rất nghiêm khắc, chỉ cho tôi kết giao cùng những người có gia thế ngang hàng hoặc hơn thôi."
"Đúng đấy, Quân Sơn. Cậu có ý gì vậy? Sao đang nhiên đang lạnh lại muốn Cố Minh gia nhập hội tụi mình, Cố Minh cậu ấy có vẻ cũng không muốn, chúng ta đâu cần bắt ép."
Quân Sơn lắc đầu, nghiêm túc nhìn hai người bạn của mình: "Cố Minh cậu ấy chính là người đã cứu Lưu Nguyệt."
Cao Vỹ hét lên: "Không thể nào, cậu ta với cậu cũng không thân quen sao lại phải mạo hiểm tính mạng cứu tiểu Nguyệt chứ?"
Quân Sơn ngồi xuống ghế, bình tĩnh nhấp một ngụm trà: "Nhớ mấy hôm cậu ấy nghỉ ốm không? tôi phát hiện trong phòng có thuốc trị thương và băng gạc, hôm tiểu Nguyệt bị bắt con bé nói Triệu Lục có gọi cho tôi một cuộc điện thoại muốn tôi một mình đến đó. Hơn nữa, tôi đã lén nhìn trộm cậu ấy mấy lần rốt cuộc nhìn thấy vết thương của cậu ấy ở bả vai phải. Trùng khớp với vết thương tiểu Nguyệt nói. Tôi cũng đưa ảnh của Cố Minh cho con bé nhìn, nó cũng đã xác nhận rồi."
"Không thể nào, tên Cố Minh đó lại dám liều mình xông vào cái chết như vậy sao?"
Lâm Dực trầm ngâm: "Không, tôi đoán cậu ta nắm phần chắc chắn mới dám mạo hiểm đi vào như vậy."
"Không ngờ tên đó lại mạnh như vậy"
Lâm Dực cười cười: "Nếu như đã cứu tiểu Nguyệt thì chính là anh em của chúng ta rồi, tôi chỉ không biết mục đích cứu người của cậu ta là gì thôi."
"Đúng rồi, trong lúc điều tra Cố Minh, tôi đã phát hiện một chuyện thú vị."
Hai người đồng thời nhìn Quân Sơn: "Chuyện gì thế?"
Quân Sơn vẻ mặt thần bí: "Trước khi chuyển đến trường chúng ta, Cố Minh vốn có thân hình rất to lớn. Sau hai tháng giảm cân tôi phát hiện cậu ta với trước đây tính cách hoàn toàn bất đồng."
Lâm Dực nhíu mày: "Ý cậu là sao?"
"Không có ý gì, tóm lại từ giờ Cố Minh là bạn của tôi, các cậu hãy đối với cậu ấy như với tôi là được."
...
Quay lại lúc này, Dâu Tây ngượng ngùng đem cổ áo của Cao Vỹ thả ra, lai nghe đến câu nói người nhà cả của Lâm Dực thì trong lòng buồn nôn một trận. Người nhà cái đầu cậu, thân sao?
"Dâu Tây ngồi xuống đối diện Cao Vỹ, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo cậu ghé lại gần. Cao Vỹ ngoan ngoãn nghe lời cúi sát đầu lại.
"Có phải gần đây cậu đang tán một cô gái tên là Ánh Mỹ không?"
Cao Vỹ ngẩn ra, chả lẽ Cố Minh thích con bé ấy, vốn hắn cũng chỉ định tán chơi đùa một thời gian, nếu Cố Minh thích thì nhường cậu ấy.
"Cũng không hẳn, tớ mới nhìn trúng con bé ấy còn chưa bắt đầu. Cậu thích con bé ấy sao?"
Dâu Tây trầm ngâm: "Cũng không hẳn". Trong lòng cô đột nhiên nghĩ đến một kế sách.
"Cao Vỹ, cậu có đồng ý giúp tôi một chuyện không?"
Ngữ khí của Dâu Tây nghiêm túc đến độ khiến ngay cả Quân Sươn đang ngồi đọc sách cũng quay đầu lại nhìn hai người. Cao Vỹ nuốt một ngụm nước miếng nhìn Dâu Tây: "Có chuyện gì cần giúp cậu cứ nói, giúp được tôi nhất định sẽ giúp."
"Cậu hãy theo đuổi Ánh Mỹ trong thời gian một tuần."
"Hả, tại sao?"
"Phí lời làm gì, bảo cậu làm cậu cứ làm. Trong thời gian này mặc kệ tôi làm cái gì cậu cũng phải tuỳ cơ ứng biến, có hiểu không."
Dâu Tây Lại quay sang nhìn hai người kia ánh mắt sáng quắc: "Cả hai cậu nữa, cũng phải tận lực trợ giúp tôi. Lại đây, tôi nói kế hoạch cho mấy cậu nghe."
...
"HẢ? Tại sao phải làm thế? Cậu có thù oán gì với cô nàng Ánh Mỹ kia hay sao?"
"Đúng đấy, làm vậy không phải rất vô nhân đạo sao?"
Dâu Tây đánh một cái vào đầu Lâm Dực: "Cậu mới vô nhân đạo, cả nhà cậu đều là vô nhân đạo, cậu có giúp không?"
"Quân Sơn, cậu xem Cố Minh cậu ấy điên rồi, còn đánh tớ. Cậu mau khuyên bảo cậu ấy đi."
Cao Vỹ lại thấy chuyện này khá thú vị, tuy không biết vì sao Dâu Tây làm vậy nhưng chắc hẳn cậu ấy cũng có lý do của mình: "Tớ đồng ý tham gia vụ này."
"Quân Sơn, cậu mau khuyên bảo hai tên ngốc kia a\~"
Dâu Tây phồng má: "Cậu mới là đồ ngốc ấy, đánh chết cậu bây giờ."
"Đồ bạo lực, Quân Sơn\~"
"Được rồi, cậu kêu tên tôi kiểu gì vậy. Nếu Cố Minh có chủ ý thì chúng ta cứ giúp cậu ấy một tay, cũng không phải chuyện gì to tát, kết thúc thì bồi thường cho ba cô gái ấy một chút là được."
"Vậy quyết thế nhé, Cao Vỹ cậu mau đi đi."
"OK tôi đi đây."
"Cầm thêm cái hộp chocolate với bó hoa này đi."
"Ồ."
...
Chờ Cao Vỹ đã thông báo theo đuổi Ánh Mỹ toàn trường thì Dâu Tây cũng nhập cuộc thông báo theo đuổi Ánh Mỹ. Đột nhiên được hai đại nam thần khoá 11 theo đuổi khiến Ánh Mỹ nhất thời vô cùng nổi bật, đồng thời cũng kéo theo giá trị thù hận khắp nơi từ các nữ sinh trong trường.
"Ánh Mỹ, cậu hạnh phúc thật đấy, đồng thời được cả hai đại nam thần trong trường theo đuổi thật khiến người ngưỡng mộ." Thu Hà nói với Ánh Mỹ, ngoài mặt thì tỏ ra là thân thiết chúc mừng nhưng sâu trong lòng hận chết Ánh Mỹ. Cô ta lần đầu tiên bắt gặp Cố Minh ở sân bóng rổ đã đem lòng yêu anh ấy, vẫn luôn ầm thầm theo dõi anh, nhìn anh đi cùng các vị hoàng tử không hề thua kém còn nổi bật khí chất riêng của mình. Nhìn anh từ khi chuyển đến vẫn luôn chiếm giữ vị trí số một trong tất cả các môn học trừ thể dục thì càng si mê điên cuồng. Không chỉ thế, Cố Minh anh ấy từ khi chuyển đến trường học chưa từng có dính líu đến bất kỳ một cô gái nào trong chuyện tình cảm, đối với tất cả con gái đều đúng mực dịu dàng. Một người con trai đẹp trai hoàn mỹ như thế tại sao lại thích một đứa con gái giả tạo như Ánh Mỹ chứ. Thật không cam tâm, cậu ta ngoài xinh đẹp và giỏi quyến rũ con trai thì có tài cán gì chứ, ngoài mình cô ta thậm chí còn không có lấy nổi một người bạn.
Ánh Mỹ tươi cười xinh đẹp nhìn Thu Hà: "Mình cũng không ngờ đến ấy, cậu nói xem mình phải chọn ai bây giờ, gia thế của Cao Vỹ rất lớn nhưng anh ấy lại rất đào hoa, Cố Minh tuy chưa từng có scandal với cô gái nào cả nhưng gia cảnh anh ấy kém quá."
Hừ, gia cảnh cô thì tốt hơn được Cố Minh sao? Dám chê anh ấy, đồ đàn bà hám hư vinh. Thu Hà cười cười không trả lời Ánh Mỹ.
"Ánh Mỹ, Cao đại thiếu gia tìm cậu đó."
"Thật sao?"
Ánh Mỹ vội vàng ra khỏi lớp, lại bất chợt nhìn thấy sân trường thả đầy bóng bay xếp thành hàng chữ "Ánh Mỹ, anh thích em.", bên dưới còn bày đầy hoa hồng xếp thành trái tim to bự, Cao Vỹ đứng ở giữa cầm một bó hoa vẫy vẫy với Ánh Mỹ.
Xung quanh các dãy lớp học đều ồ lên hoan hô, Cao Vỹ chưa từng chơi lớn như vậy ở trường học, những bạn gái trước đây của cậu chưa từng có người nào đạt được đãi ngộ này. Phút chốc mọi người đều nghĩ, Cao Vỹ có lẽ lần này thật sự trúng ánh sét ái tình với Ánh Mỹ rồi.
Ánh Mỹ đưa tay bụm mặt ngượng ngùng, hai má đỏ bừng càng tăng lên vẻ mỹ lệ. Ánh Mỹ ngày càng nổi tiếng trong trường lẫn ngoài trường, người yêu mến Cao Vỹ không chỉ có ở trong trường mà các trường cấp ba lân cận đều có người yêu mến hắn.
Ánh Mỹ có thể xem như trở thành tâm điểm ghen ghét của các nữ sinh ở khắp các nơi. Giống như lúc này, các nữ sinh không dám công khai bắt nạt Ánh Mỹ mà thường âm thầm ra tay. Trong tủ đồ của Ánh Mỹ bị ném chuột chết đúng lúc Dâu Tây đi qua, cô liền giúp Ánh Mỹ dọn sạch ngăn tủ, lau tay cho Ánh Mỹ rồi đưa cô về lớp học.
"Các bạn học, anh mong rằng sẽ không nhìn thấy sự ác ý của ai đối với Ánh Mỹ, cô ấy là người anh thích, anh không muốn cô ấy phải chịu một chút ấm ức nào cả."
Dâu Tây bày ra dáng vẻ lạnh lùng đẹp trai nhất của mình nói chuyện với học sinh trong lớp của Ánh Mỹ, đưa cô ta về chỗ ngồi của mình trong ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của các nữ sinh.
Dâu Tây còn dịu dàng xoa đầu Ánh Mỹ đưa cho cô một chai sữa chua vị chuối mà cô ta thích: "Lát nghỉ giải lao nhớ uống, chắc em chưa ăn gì đúng không?"
Ánh Mỹ gần như chết chìm trong sự dịu dàng của Dâu Tây, lần đầu tiên trong đời cô ta cảm thấy mình giống như nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình vậy, thật giống như đang mơ.