Cố Niệm Chi khẽ ngẩn người, đây đúng là vấn đề cần suy nghĩ. Sau khi người ta chết đi, đúng là cũng sẽ vì nhiều nguyên nhân mà cổ sẽ có hiện tượng co giật.
Nhưng sau khi Pháp y Chu giải phẫu thi thể phát hiện ra điểm này đã lập tức kết luận rằng nó được tạo thành trước khi chết. Vì thế, kết luận nạn nhân chết do uống thuốc ngủ tự sát là không thành lập.
Mà luật sư của bị cáo đưa ra điểm nghi vấn này lại vừa khéo đánh trúng vào chỗ bỏ lỡ trong phán đoán của họ, quả thật rất sắc bén.
Đúng là Kim Đại Trạng này cũng có chút bản lĩnh.
Nếu như Cố Niệm Chi không đưa ra được lời giải thích hợp lý, như vậy, chắc chắn tòa án sẽ dựa theo nguyên tắc “không đủ chứng cứ” để phán quyết kết luận của Pháp y Chu vô hiệu. Nếu thế, vụ án này sẽ không thể là mưu sát được nữa.
Trong phút chốc cả tòa án đều yên lặng, âm thanh từ máy lạnh trung tâm vốn rất khẽ nhưng trong bầu không khí yên tĩnh thế này, âm thanh khe khẽ đó như được phóng đại lên vài lần. Bên tai Cố Niệm Chi liên tục nghe thấy tiếng vù vù vù vù giống như có cả trăm ngàn con ong đồng thời cất cánh bay lên.
Cô khẽ chau mày nhìn màn hình máy tính của mình.
Màn hình chờ trên máy tính của Cố Niệm Chi là hình động.
Một đóa hoa lan hiếm gặp đang mở rộ trên màn hình, một chú bọ cánh cam men theo gân lá từ từ bò lên. Nó cứ liên tục bò đến chỗ cánh hoa, sau đó dường như đứng không vững, trong chốc lát đã thuận theo cánh hoa rơi vào xuống nơi sâu hút của đóa hoa lan.
Nhìn cảnh tượng đó, bỗng nhiên trong đầu Cố Niệm Chi nảy lên một ý nghĩ mơ hồ.
Bọ cánh cam rơi vào trong hoa lan rồi, nhưng ai có thể chứng minh được nó đi vào như thế nào chứ?
Bản thân tự đi vào, hay là người khác nhét vào?
… Nếu như không có nhân chứng, cũng chỉ có bản thân bọ cánh cam mới chứng minh được.
Cố Niệm Chi cứ mãi suy nghĩ rồi trong đầu bỗng bừng sáng. Cô quay đầu hỏi: “Pháp y Chu, xin hỏi chú có thể chứng minh được những viên thuốc an thần đó đi vào dạ dày của nạn nhân trước khi cổ họng bị co giật hay sau khi cổ họng bị co giật không ạ?”
Nếu như thuốc đi vào dạ dày của nạn nhân trước khi cổ họng bị co giật thì cách nói bản thân tự mình nuốt thuốc an thần tự sát là hoàn toàn có thể. Kết luận trước đó của Pháp y Chu rất có khả năng bị luật sư của đối phương phủ định.
Chỉ có chứng minh số thuốc an thần kia đi vào dạ dày của nạn nhân sau khi cổ họng bị co giật mới có thể chứng minh nạn nhân chết do mưu sát, chứ không phải tự sát.
Pháp y Chu tập trung suy nghĩ một lúc lâu rồi lấy chiếc bút laze trong tay của Cố Niệm Chi, chỉ vào tấm ảnh, thong thả nói: “Mọi người có thể thấy rõ tấm ảnh vết cắt cổ họng này, bên trong có vết xước khá nghiêm trọng, chính là do lúc thuốc an thần bị nhét vào cổ họng tạo thành. Nếu như cổ họng ở trạng thái bình thường, nuốt vào một lượng thuốc như thế này sẽ không tạo ra kết quả như vậy.
Trong lòng Cố Niệm Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô lấy lại chiếc bút laze từ trong tay Pháp y Chu, khẽ gật đầu: “Cảm ơn lời giải thích chuyên nghiệp của Pháp y Chu.” Sau đó cô quay đầu nhìn về phía luật sư ngồi đầu của đối phương Kim Đại Trạng: “Ông có vừa ý với câu trả lời này không?”
Kim Đại Trạng khẽ cười: “Chúng tôi sẽ tiến hành đối chiếu với tấm ảnh một lần nữa. Ngoài ra, chúng tôi yêu cầu cử một pháp y trung lập của bên thứ ba tiến hành giải phẫu lại thi thể của La Hân Tuyết.”
“Ông đang nghi ngờ năng lực chuyên môn của Pháp y Chu sao?”
Cố Niệm Chi phản ứng rất nhanh, lập tức ra hiệu cho Pháp y Chu nhìn Kim Đại Trạng với ánh mắt nổi giận.
“Không phải nghi ngờ. Nhưng Pháp y Chu là người của Bộ Quốc phòng, chúng tôi yêu cầu bên thứ ba công bằng độc lập tiến hành giải phẫu lại thi thể là hoàn toàn chính đáng mà.”
Cố Niệm Chi vẫn chưa kịp phản kϊƈɦ, thẩm phán đã gõ búa: “Đồng ý với yêu cầu của luật sư bị cáo. Bây giờ tạm ngừng phiên tòa, đợi hai bên tìm ra bên thứ ba trung lập tiến hành giải phẫu thi thể lần nữa rồi mở phiên tòa sau.”
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng cũng khẽ gật đầu: “Cũng tốt, hy vọng đừng kéo dài quá lâu.”
Sau khi tạm ngừng phiên tòa, Cố Niệm Chi đi theo một hàng người của Hoắc Thiệu Hằng lên xe của Bộ Quốc phòng trở về chỗ ở.
Trên xe, Trưởng phòng Uông thường xuyên im lặng lại hết lời khen ngợi Cố Niệm Chi: “Cô Cố thật sự rất thông minh, phản ứng nhanh nhạy. Tôi tin rằng cô sẽ trở thành một luật sư tốt, giúp chúng tôi đánh thắng vụ kiện này.”
Cố Niệm Chi vội vàng xua tay, khiêm tốn nói: “Tôi chỉ nghĩ cái gì thì nói cái đó thôi, vẫn chưa thành thạo, cần phải rèn luyện thêm nữa.”