Cố Niệm Chi không nói gì nữa, chiếc bút laze trong tay chỉ chính xác vào màn hình lớn đang treo trên một mặt tường của tòa án.
Máy chiếu khởi động, trên màn hình lớn xuất hiện một căn phòng đông lạnh. Sau đó ống kính di chuyển, chiếu cảnh quay từ xa của một thi thể đặt trên bàn phẫu thuật.
Cố Niệm Chi dùng bút laze chỉ vào hình ảnh của thi thể: “Đây chính là thi thể của La Hân Tuyết được Bệnh viện của Bộ Quốc phòng âm thầm lưu giữ suốt mười năm ở kho đông lạnh dưới đất, cũng chính là vợ của Đại tá Hoắc Quan Nguyên của Bộ Quốc phòng ngày trước, mẹ của cô Hoắc Gia Lan.”
“… Mục đích của chúng tôi là muốn chứng minh nguyên nhân cái chết của La Hân Tuyết không phải là tự sát, mà là bị người khác giết hại. Còn chứng cứ trực tiếp duy nhất của chúng tôi chỉ là thi thể này.” Dấu chấm đỏ của bút laze trong tay Cố Niệm Chi khoanh vùng phạm vi hình ảnh thi thể của La Hân Tuyết trên màn hình: “Chứng cứ này nói nhỏ thì đúng là rất nhỏ. Nhưng nếu nói nó lớn thì nó lại là chứng cứ tốt nhất. Bởi vì không có điều gì mà một thi thể không thể nói cho bạn biết được.”
Thẩm phán khẽ gật đầu, tập trung nhìn vào màn hình, hỏi: “… Các cô có phát hiện gì?”
“… Một chứng cứ then chốt nhất, ở đây.”
Cố Niệm Chi vừa nói vừa gõ hai cái trên laptop, cho một tấm ảnh xuất hiện.
Lần này là một tấm ảnh khá rõ nét thi thể của La Hân Tuyết.
Bà ấy nhắm mắt nằm trên bàn giải phẫu, tấm vải trắng kéo đến ngực, để lộ hai vai của bà.
Gương mặt trắng xanh, không có chút thối rữa nào, trên cổ có một vết cắt rất rõ ràng.
Cố Niệm Chi chỉ vào vết cắt, nói: “Ở đây là nơi Pháp y Chu cắt ra, có thể nhìn thấy tình hình từ cổ họng cho đến dạ dày của bà ấy.”
Người trong phiên tòa nhìn chăm chú vào màn hình lớn, ai cũng cảm thấy hồi hộp, biết rằng chắn chắc có phát hiện lớn, nếu không Cố Niệm Chi sẽ không cố ý đưa riêng tấm ảnh này ra đây.
Quả nhiên tiếp sau đó, Cố Niệm Chi lại cho xuất hiện một tấm ảnh khác: “Mọi người xem, đây là ảnh vết cắt cổ họng của nạn nhân, nó co giật rất dữ dội, vặn vẹo đến nỗi không thể nuốt viên thuốc xuống được.”
“… Tôi nhớ là báo cáo khám nghiệm tử thi của La Hân Tuyết nói rằng bà ấy uống thuốc ngủ tự sát. Nếu như cổ họng của bà ấy co giật dữ dội thế này, sao bà ấy có thể nuốt thuốc ngủ xuống được đây?”
Cố Niệm Chi nắm lấy trọng điểm, đưa ra vấn đề nghi vấn rõ ràng nhất.
“Đây chính là điểm nghi vấn lớn nhất. Dưới trạng thái co giật này, trừ khi dùng ngoại lực nhét những viên thuốc an thần vào trong cổ họng bà ấy, nếu không thì bà ấy không thể nào tự nuốt xuống được, chắc chắn sẽ nôn ra ngoài.” Giọng nói của Pháp y Chu chắc như đinh đóng cột, lấy tư cách của nhân chứng chuyên gia, tuyên bố khả năng mưu sát của vụ án này cao hơn nhiều so với tự sát.
Cũng chính vì có chứng cứ quan trọng đó mà Tòa án Trung cấp Đế đô mới tuyên bố lập án.
Sau khi nhà họ Bạch biết vụ án được lập lại, họ lập tức lấy lý do vụ án này có thể giữ bí mật, xin tòa án bí mật thẩm tra vụ án này. Về điểm này, đến cả Hoắc Thiệu Hằng cũng không phản đối.
Vì vậy mà trong quá trình thẩm tra vụ án, chỉ có luật sư của hai bên và người nhà đến nghe, không mở cửa cho truyền thông và công chúng.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ đưa ra một yêu cầu, đó là kết quả phán quyết cuối cùng nhất định phải công bố với bên ngoài.
Tòa án cũng đã đồng ý với yêu cầu này.
Cố Niệm Chi đã biết rõ nguyên nhân, kết quả của chuyện này từ ở nhà, cô lại càng phục anh sát đất.
Từ đêm Giao thừa đến giờ còn chưa đến một tháng, ngoài hoàn thành công việc của mình, ứng phó với những phiền phức nhỏ mà cô cả nhà họ Đậu bỗng nhiên mang đến, Hoắc Thiệu Hằng còn sắp xếp đâu ra đấy vụ án của Bạch Cẩn Nghi.
Từ việc chọn nhân chứng chuyên gia cho đến chuẩn bị lời khai trình cho tòa án, anh đều làm rất trọn vẹn, không để lỡ mất việc gì.
Cố Niệm Chi quay đầu nhìn vẻ bình tĩnh, ung dung của Hoắc Thiệu Hằng, mang theo tinh thần chắc thắng ngồi xuống, trên tòa án lập tức vang lên những tiếng tranh luận, thì thầm to nhỏ.
Lúc này Kim Đại Trạng, luật sư biện hộ của Bạch Cẩn Nghi lại đưa ra nghi vấn: “Cô Cố, tôi có một câu hỏi.”
“Mời ông nói.”
“Xin hỏi làm sao cô chứng minh được cổ họng của người chết co giật là do trước khi chết tạo thành? Mà không phải là sau khi chết chứ?”