Ngoài miệng cô nói như vậy nhưng tất cả các cảm xúc trên khuôn mặt đều hiện rõ rằng cô đang vô cùng kiêu ngạo về mình.
Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt nhìn cô, quay đầu nói với Trưởng phòng Uông: “Cô ấy còn nhỏ, Trưởng phòng Uông quá khen rồi.”
Cố Niệm Chi lập tức thu lại vẻ kiêu ngạo, cúi đầu, để lộ ra cái cổ thon dài trắng ngần, mềm mại trước mắt Hoắc Thiệu Hằng. Giọng nói của anh khẽ khựng lại một lúc, không nói tiếp nữa.
***
Về đến chỗ ở, Cố Niệm Chi vội vã đi tắm ngay. Lúc từ trong phòng ngủ đi ra, cô nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng ngồi trên chiếc xô-pha trong phòng khách nhỏ, nhìn máy tính của mình đến thất thần.
“Hoắc thiếu, em… em khóa cửa rồi mà.”
Cố Niệm Chi bối rối đưa tay gãi đầu, thầm nghĩ có phải mình quên khóa cửa rồi không?
Hoắc Thiệu Hằng không quay đầu lại: “Khóa rồi, anh dùng chìa khóa phụ mở ra đấy.”
Cố Niệm Chi cạn lời, tự dưng không biết phải nói gì nữa.
Cô ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang xem những tấm ảnh vật chứng trong file tài liệu của Trưởng phòng Uông trên máy tính của cô, khe khẽ lắc đầu.
“Bởi vì vụ án này cách đây quá lâu nên vật chứng hầu như đều bị hủy hết rồi. Những thứ bây giờ chúng ta đang xem đã là vật chứng gián tiếp, thậm chí là gián tiếp của gián tiếp.”
“Đúng vậy, quả thực rất đáng tiếc.” Hoắc Thiệu Hằng ngồi thẳng người, đôi chân dài duỗi ra bên dưới bàn trà: “Phòng ngủ là hiện trường đầu tiên của vụ án, nhưng nó đã được tiến hành trang trí lại hoàn toàn, không có bất kỳ giá trị tham khảo nào nữa rồi.”
Cố Niệm Chi nhớ đến căn phòng có hiệu quả cách âm vô cùng tốt của Hoắc Thiệu Hằng trong dinh thự nhà họ Hoắc: “Hoắc thiếu, phòng của anh cũng được trang trí lại vào những năm đó sao?”
“Ừ, cũng khoảng đó.” Trong tay của Hoắc Thiệu Hằng đang nghịch một đồng tiền vàng hình tròn: “Sau khi anh rời khỏi nhà, nhà họ Hoắc bắt đầu trang hoàng lại.”
“Nếu như vậy, không có bằng chứng trực tiếp thì bằng chứng gián tiếp cũng được.” Cố Niệm Chi như đang suy nghĩ gì đó, một tay sờ cằm, một tay cầm chuột, nhanh chóng tra tài liệu pháp luật: “Em nhớ là đã từng có nhân chứng vật chứng không có chút liên quan trực tiếp nào.”
“Chứng cứ gián tiếp như thế nào?”
Cố Niệm Chi mở một vụ án mẫu ra xem, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ví dụ như, ai đã yêu cầu trang trí lại căn phòng của người chết? Ai đã nhận việc đó? Nhà họ Hoắc trang hoàng lại, không thể do đội thi công ở bên ngoài thực hiện, chỉ có thể do người trong Bộ Quốc phòng làm.”
Hoắc Thiệu Hằng vừa nghe đã hiểu ngay: “Anh bảo Tiểu Trạch tìm tư liệu của đội thi công, gửi cho Trưởng phòng Uông. Ông ấy giỏi nhất là giám định vật chứng.”
Cố Niệm Chi mỉm cười, lại xem vật chứng trên màn hình lớn lần nữa, càng cảm thấy thân thuộc hơn: “Những thứ này tuy không phải chứng cứ trực tiếp, nhưng cũng có thể chỉ ra rất nhiều vấn đề. Trưởng phòng Uông quả thật rất giỏi, ông ấy đã tìm ra bác sĩ tâm lý của La Hân Tuyết.”
“Hửm? Vậy sao?”
“Bệnh án ở chỗ của bác sĩ tâm lý còn cho thấy, sau khi chồng của La Hân Tuyết qua đời, bà ấy phải dùng thuốc an thần mới có thể ngủ được. Vì thế, bà ấy có thói quen ghi chép số lần uống thuốc an thần.” Cố Niệm Chi mở ra một hồ sơ bệnh án: “Nhưng những bệnh án và đơn thuốc này cũng có thể cho thấy, lượng thuốc kê cho La Hân Tuyết không nhiều lắm. Đương nhiên, nếu bà ấy có ý định từ lâu thì cũng có khả năng bà ấy đã tích trữ dần số thuốc an thần đó lại rồi uống hết trong một lần.”
“Nói như vậy thì độ khó của vụ kiện lần này không phải cao bình thường đâu.”
Đầu tiên, phải chứng minh số thuốc an thần này không phải do La Hân Tuyết tự nuốt xuống, đây đã là việc rất khó rồi. Khó khăn lắm mới có được sự công nhận, nhưng đối phương lại yêu cầu khám nghiệm tử thi lần nữa.
Bây giờ lại phải chứng minh La Hân Tuyết có tiền sử uống thuốc an thần trong thời gian dài và không có khuynh hướng tự sát bằng cách lén giấu thuốc an thần. Nhìn thế nào thì đây cũng là nhiệm vụ bất khả thi.
Hơn nữa, cho dù hai “nhiệm vụ bất khả thi” trở nên khả thi thì vẫn phải chứng minh số thuốc an thần này có liên quan đến Bạch Cẩn Nghi, đã khó lại càng thêm khó.
Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng với vẻ đồng tình.