Pháp y Chu và Trưởng phòng Uông là nhân chứng chuyên gia, ngồi ở vị trí gần nhất ngay sau bàn nguyên cáo để tiện cho việc gọi lên hỏi bất cứ lúc nào.
Còn phía bên Bạch Cẩn Nghi chỉ tính riêng luật sư thôi đã có mười lăm người, đều mặc vest đen. Một đoàn người tụm năm tụm ba ngồi trên dãy ghế phía sau bàn bị cáo, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra phương án ứng phó cho luật sư biện hộ trên tòa hôm nay.
Người nhà họ Bạch chỉ có người con thứ ba là Bạch Trường Huy đến. Tất cả các nhân viên của Sở Vật lý năng lượng cao cũng đều đến, xem như thể hiện sự ủng hộ đối với giám đốc.
Thẩm phán của phiên tòa hôm nay là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, nói năng thận trọng, thái độ rất nghiêm túc.
Ông đưa mắt nhìn đồng hồ, hỏi: “Đều đã đến đủ chưa?”
Nguyên cáo và bị cáo ra dấu người đã đến đủ rồi.
“Vậy thì tốt, phiên tòa xét xử vụ án mưu sát La Hân Tuyết chính thức khai mạc.”
Thẩm phán gõ búa nói.
Cố Niệm Chi với tư cách là luật sư của nguyên cáo, đứng lên khom người cúi chào trước, sau đó, tuyên thệ là tất cả mọi điều cô nói hôm nay đều là sự thật, sẽ không có bất cứ điều gì giả dối.
Phía bên nhà họ Bạch phát hiện luật sư của nguyên cáo không phải là vị luật sư tiếng tăm lừng lẫy của Bộ Quốc phòng Đế quốc như đã đồn trước đó, mà là một người trẻ tuổi trông như một sinh viên vừa bước chân ra khỏi cánh cổng trường đại học thì đều ngẩn người.
Đây chẳng phải là dâng tặng chiến thắng cho bọn họ sao?!
Trên gương mặt tiều tụy của Bạch Cẩn Nghi lộ ra nụ cười đầu tiên của hôm nay.
Bà ta xoay người nhỏ giọng nói với Kim Đại Trạng, luật sư biện hộ của mình: “Luật sư của đối phương là Cố Niệm Chi, theo như tôi biết thì cô ấy vừa tốt nghiệp đại học chưa đến một năm.”
“Chưa đến một năm ư? Vậy thì cô ấy làm gì có tư cách luật sư!” Kim Đại Trạng lập tức giơ tay ra hiệu với thẩm phán: “Ngài thẩm phán, cô Cố đó có thể trình ra giấy chứng nhận tư cách luật sư không?”
Thẩm phán không để ý đến Kim Đại Trạng.
Cố Niệm Chi không hề khách sáo nói: “Tôi có thể ra tòa, đương nhiên đã trình giấy chứng nhận tư cách rồi. Dựa vào cái gì mà phải cho ông xem?”
Kim Đại Trạng cười hi hi, nói: “Nếu cô có thể cho thẩm phán xem, sao lại không thể cho chúng tôi xem chứ? Này cô em, cô có biết bản thân mình đang làm gì không? Cô đừng có mà tự hủy hoại tiền đồ của mình.”
“Cũng như nhau cả thôi.”
Cố Niệm Chi trả lời Kim Đại Trạng không chút khách sáo.
Lúc này thẩm phán lại gõ búa: “Yên lặng, bây giờ hai bên luật sư tiến hành lượt trần từ đầu tiên.”
Cố Niệm Chi đại diện cho nguyên cáo nên lên tiếng phát biểu trước: “Xin chào mọi người, tôi là Cố Niệm Chi, nhận sự ủy thác của phòng Pháp chế thuộc Bộ Quốc phòng làm luật sư đại diện cho nguyên cáo. Mặc dù bản thân La Hân Tuyết không phải quân nhân, nhưng ông Hoắc Quan Nguyên, chồng bà ấy, là Đại tá của Bộ Quốc phòng, bà ấy là người nhà của người trong quân đội. Bộ Quốc phòng rất xem trọng việc bà ấy bị hại.”
Cố Niệm Chi vừa nói, vừa lấy laptop của mình ra kết nối với máy chiếu. Sau khi kết nối xong, cô bắt đầu giải thích với mọi người: “Mọi người đều biết, mười năm trước bà La Hân Tuyết đã qua đời. Cái chết của bà ấy đã từng được kết luận là tự sát. Nhưng gần đây, thông qua giải phẫu thi thể của bác sĩ Chu – Pháp y nổi tiếng của Bộ Quốc phòng, đã chứng minh: Bà La không phải tự sát, mà chết vì mưu sát.”
“Phản đối, vụ án của La Hân Tuyết đã trôi qua mười năm, đã sớm quá hạn truy tố. Về cơ bản thì vụ án này không cần thiết phải lập án.” Kim Đại Trạng thốt lên câu “phản đối” đầu tiên của ngày hôm nay.
Cố Niệm Chi khẽ nhướng mày, quả nhiên tay Kim Đại Trạng này xem thường cô là ma mới, lại dùng kiểu “phản đối” nhiều thiếu sót như vậy để giáng đòn phủ đầu.
Cố Niệm Chi phản kϊƈɦ không chút do dự, lạnh nhạt nói: “Kim Đại Trạng, ông thật sự hổ thẹn với cái danh tiếng của mình. Dựa theo pháp luật Đế quốc Hoa Hạ, vụ án mưu sát không có kỳ hạn truy tố, vĩnh viễn có hiệu lực. Ông như thế này mà cũng có thể trở thành luật sư hàng đầu của Văn phòng Luật sư JD khiến tôi cảm thấy tiền đồ của mình thật xán lạn.”
Kim Đại Trạng thẹn quá hóa giận, kháng nghị với thẩm phán: “Phản đối! Lời nói luật sư đối phương không liên quan đến vụ án!”
“Ông là luật sư đại diện hàng đầu của bị cáo, tôi hoài nghi năng lực chuyên môn của ông, sao lại không liên quan đến vụ án chứ?”
Cố Niệm Chi ăn miếng trả miếng, khí thế không hề thua kém đối phương.
Thẩm phán cũng bị cô làm cho nghẹn lời, khóe môi hơi cong lên, khẽ gật đầu với Cố Niệm Chi: “Những gì không có liên quan trực tiếp thì ít nói sẽ tốt hơn.”