“Ôi, cô gái bé nhỏ biết làm đỏm rồi, trưởng thành rồi đấy ha ha ha…”
Tự dưng Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng lại có cảm giác “nhà tôi có cô con gái trưởng thành”, cười cực kì vui vẻ.
Mặt Hoắc Thiệu Hằng không biểu cảm gì, cầm dao nĩa ăn sáng, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Nghĩ đến lúc nãy Hoắc Thiệu Hằng nói mình lắm chuyện, Trần Liệt nhếch miệng cười nham hiểm, quay sang hỏi cậu nhân viên hậu cần: “Cô Cố đang tắm à? Vậy làm sao mà cậu vào được?”
Cậu nhân viên hậu cần mới chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, nhỏ tuổi hơn Cố Niệm Chi, vẻ mặt rất thật thà, chân chất, cực kì nghiêm túc trả lời: “Cô Cố nói cửa không khóa, bảo tôi tự đẩy cửa vào.”
“Cửa không khóa à…” Trần Liệt nói một câu ý vị sâu xa, ánh mắt không ngừng liếc về phía Hoắc Thiệu Hằng: “Đi tắm mà lại không khóa cửa, cô bé này, không thể có thói quen như thế được. Ở đây đương nhiên là sẽ không sao, nhưng nếu cứ quen như vậy, ra ngoài tắm cũng không khóa cửa… Chẹp chẹp, thật sự không dám tưởng tượng…”
Anh ta tận mắt thấy rõ bàn tay cầm dao nĩa của Hoắc Thiệu Hằng siết chặt lại rồi nhanh chóng buông lỏng ra, tiếp tục thờ ơ ăn bữa sáng.
Tốc độ không có gì khác biệt so với bình thường, ăn xong Hoắc Thiệu Hằng còn uống thêm một cốc cà phê nhỏ rồi mới nói với Triệu Lương Trạch: “Hôm qua cậu bảo có tài liệu muốn gửi cho tôi à? Bây giờ tôi đang rảnh, cậu gửi sang luôn đi!”
Triệu Lương Trạch vẫn chưa ăn sáng xong, miệng còn đầy thức ăn, suýt nữa không thở được, vội vàng uống một cốc nước hoa quả rồi nói: “Tôi vẫn chưa làm xong, bây giờ Hoắc thiếu cần luôn ạ?”
“Ừ, đi luôn đi, tôi có nửa ngày rảnh rỗi, buổi chiều phải đi họp bên Ủy ban Quốc phòng tối cao rồi.”
Triệu Lương Trạch lập tức ngừng ăn sáng, vội vàng đi chuẩn bị tài liệu cho Hoắc Thiệu Hằng.
Trần Liệt xoa cằm nhìn theo bóng dáng Hoắc Thiệu Hằng đã đi xa, trầm tư suy nghĩ, sao càng ngày tay này lại càng che kĩ cảm xúc hơn vậy? Ngay cả anh ta cũng không nhìn ra được manh mối nào!
Thật là lợi hại!
Trần Liệt giơ ngón tay cái tán thưởng với cái bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng.
Âm Thế Hùng nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu, nhét một miếng khoai tây phô mai to vào trong miệng: “Bác sĩ Trần, anh có ý gì vậy?”
“Tôi đang khen Hoắc thiếu của các cậu đấy, càng ngày càng lợi hại, cái kiểu bình tĩnh, trầm lặng như núi thế này đã đạt đến max level rồi.”
Trần Liệt cười hi hi nói.
“Lại còn phải nói à, nếu không thì tuổi tác bằng nhau nhưng sao cậu ta lại là thiếu tướng còn tôi chỉ là Trung tá được cơ chứ?”
Âm Thế Hùng đảo mắt: “Bác sĩ Trần hãy học hỏi Hoắc thiếu đi, rồi anh sẽ không phải ở cái vị trí Đại tá này mãi mà không lên được nữa đâu”.
Đây cũng là chuyện buồn của Trần Liệt, vừa nghe là thấy thư ký đời sống của Hoắc Thiệu Hằng cũng đáng ghét y như anh ta, liền nổi giận gầm lên: “Cút!”
Anh ta chỉ hận không thể dùng ánh mắt ép Âm Thế Hùng phải bỏ đi thôi.
Âm Thế Hùng cười ha ha, nhét hai cái bánh bao nhỏ vào miệng rồi mới lắc lư huýt sáo đi làm.
***
Lên đến tầng hai, Hoắc Thiệu Hằng vốn nên quay về phòng mình, nhưng cuối cùng lại đứng trước cửa phòng mình nhìn về phía phòng ngủ của Cố Niệm Chi, rồi bước qua đó đẩy cửa đi vào.
Đúng là cửa không khóa, trên bàn có đồ ăn sáng, chẳng lẽ vẫn chưa tắm xong sao?
Hoắc Thiệu Hằng khóa trái cửa, đi qua phòng khách rồi bước vào phòng ngủ.
Phòng tắm ở trong phòng ngủ.
Vào đến phòng ngủ nhưng anh lại không nghe thấy tiếng nước chảy.