Vừa nghe thấy giọng Hoắc Thiệu Hằng, cô thoáng ngẩn người một chút mới vội vàng quấn khăn tắm đi ra:” Hoắc thiếu, có chuyện gì sao?”
Hoắc Thiệu Hằng ngước lên liền nhìn thấy Cố Niệm Chi đang gần như tя͢ần ͙ȶя͢υồnɠ chỉ khoác mỗi chiếc khăn tắm đứng ngay trước mặt.
Mái tóc đen nhánh ướt sũng vẫn đang nhỏ nước, khăn tắm chỉ quấn quanh đến ngực cô vừa khéo che đến bắp đùi.
Làn da vừa mới ra khỏi bồn tắm trắng sáng ửng hồng từ trong ra ngoài, giống như có một làn ánh sáng phủ trên da cô vậy.
Yết hầu Hoắc Thiệu Hằng chuyển động lên xuống, giọng nói càng trở nên trầm thấp: “… Ai dạy em tắm mà không khóa cửa?”
Cố Niệm Chi khó hiểu, kỳ quái nhìn tứ phía, nói: “Ở đây là biệt thự của anh mà, Hoắc thiếu, rõ ràng nó tuyệt đối an toàn. Cho dù em có tя͢ần ͙ȶя͢υồnɠ chạy khắp nơi cũng sẽ không sao hết.”
“Em vẫn còn có lý cơ à?”
Tuy lời của Cố Niệm Chi là thật, nhưng Hoắc Thiệu Hằng nghe xong lại cảm thấy lửa giận như bốc lên cao ba thước. Anh bước tới hai bước, mặt nghiêm khắc nói: “Em nói lại lần nữa xem?”
Cố Niệm Chi sợ hãi lùi ra phía sau hai bước, hai tay túm chặt khăn tắm trước ngực, lấy hết dũng khí nói: “Em nói sai chỗ nào chứ? Hoắc thiếu, ở đây toàn là người tốt, họ sẽ không làm gì em hết. Vả lại cho dù có ai muốn làm gì đi nữa thì với sự canh phòng nghiêm ngặt ở chỗ Hoắc thiếu, chắc họ chưa kịp ra tay đã bị tóm gọn rồi, vậy thì em sợ gì chứ? Tại sao em lại phải khóa cửa làm gì!”
“Như vậy thì em có thể tắm mà không chốt cửa sao? Còn muốn tя͢ần ͙ȶя͢υồnɠ chạy khắp nơi nữa à?”
Hoắc Thiệu Hằng cau mày nhìn Cố Niệm Chi. Không hề phòng bị đối với đàn ông như vậy, rốt cuộc là cô ấy bất cẩn hay là cách giáo ɖu͙ƈ của mình quá thất bại?
Cố Niệm Chi không hiểu Hoắc Thiệu Hằng đang băn khoăn cái gì, chớp chớp đôi mắt to tròn ʍônɠ lung hơi nước, nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Em chỉ lấy ví dụ thôi mà, em có tя͢ần ͙ȶя͢υồnɠ chạy khắp nơi thật đâu… Cho dù bọn họ có không làm gì thì em cũng sẽ ngại chứ…”
“Lấy ví dụ cũng không được?”
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, không bước tới nữa: “Nhớ cho kĩ, sau này, bất kể là ở đâu, lúc tắm đều phải chốt cửa.”
“Cửa nhà tắm… đương nhiên…” Cố Niệm Chi đột nhiên nhớ ra. Thật ra, lúc nãy, ngay cả cửa nhà tắm cô cũng không hề chốt…
Không dám nghĩ nhiều nữa, cô hơi chột dạ, lập tức gật đầu: “Vâng, vâng, sau này em nhất định sẽ chốt cửa bên ngoài.”
Hoắc Thiệu Hằng phát hiện trong giọng điệu của cô có gì đó không đúng: “Lúc nãy không phải là ngay cả cửa nhà tắm em cũng không chốt đấy chứ?”
Nếu như Hoắc Thiệu Hằng không hỏi, Cố Niệm Chi còn có thể không nói, như vậy cô có thể an ủi bản thân là mình không lừa anh. Nhưng bây giờ Hoắc Thiệu Hằng đã hỏi thì Cố Niệm Chi lại không thể không nói được.
Có điều, vừa rồi, Hoắc Thiệu Hằng đã tức giận như vậy, Cố Niệm Chi sợ rằng nếu nói ra thì Hoắc Thiệu Hằng sẽ càng không hài lòng hơn nữa.
Nước mắt đã đong đầy trong vành mắt, nhưng vẫn quật cường không chịu rơi xuống.
Trong mắt Hoắc Thiệu Hằng, dáng vẻ đáng thương muốn khóc này của Cố Niệm Chi chính là đang chột dạ, không khác gì đang chính miệng thừa nhận rằng cô tắm không chốt cửa nhà tắm.
“Em không chốt cửa nhà tắm thật à?”
Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng thấp đến mức nguy hiểm.
Cố Niệm Chi vốn định cãi rằng cửa chính có đóng mà, lại nghĩ đến cửa nhà tắm không chốt mà đã vô tư tắm được, hình như cũng bất cẩn quá thật…
Nhìn thấy khuôn mặt càng lúc càng tối sầm của Hoắc Thiệu Hằng, suy nghĩ của Cố Niệm Chi xoay chuyển nhanh như điện. Cô chớp chớp đôi mắt to ʍônɠ lung, đột nhiên dang hai tay ra, sà vào lòng Hoắc Thiệu Hằng, nhẹ nhàng nói: “Hoắc thiếu, em sai rồi, sau này em không dám nữa, Hoắc thiếu cứ trách phạt em đi…”
Hoắc Thiệu Hằng buông thõng tay, không hề ôm cô, cúi đầu lạnh nhạt nói: “Em như thế này là đang nhận sai à?”
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của anh, mê muội không dứt ra được: “Em sai rồi, em thật sự sai rồi, em không dám nữa đâu, anh hãy tin em! Anh cứ phạt em đi!”