Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng lập tức đồng thanh trả lời, còn chụm chân lại như chào theo nghi thức quân đội.
Cố Niệm Chi vô cùng ngại ngùng, đứng đằng sau Hoắc Thiệu Hằng lẩm bẩm: “Hoắc thiếu, anh Tiểu Trạch có làm gì đâu. Anh mà nói như vậy, lần sau mấy anh ấy sẽ không dám chơi với em nữa mất.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một cái, không nói gì, đi thẳng về phía nhà ăn.
Cố Niệm Chi đứng trước nhà ăn cúi đầu, di di chân, không muốn vào nhà ăn nữa nên quay người chạy về phòng tắm rửa.
Hoắc Thiệu Hằng bước vào nhà ăn ngồi xuống, cảm giác Cố Niệm Chi không theo sau, bất giác nhìn về phía cửa ra vào.
Triệu Lương Trạch vội vàng hí hửng nói xấu Cố Niệm Chi trước mặt Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, Niệm Chi dỗi rồi, vừa bị anh lên lớp cho một bài nên tiểu cô nương không vui đấy, không ăn sáng đã bỏ về phòng rồi.”
“Đúng, đúng, đúng! Tiểu cô nương ngày càng nóng nảy! Phải dạy dỗ lại!”
Âm Thế Hùng hùa theo, trong lòng thì chỉ muốn tặng cho Cố Nhiệm Chi một cái like to bự.
Bé Niệm Chi của chúng ta chính là người đầu tiên ở Cục tác chiến đặc biệt này dám thái độ với Hoắc thiếu đấy!
“Vậy sao?”
Hoắc Thiệu Hằng thu ánh mắt lại, lạnh nhạt liếc nhìn Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng: “Các cậu lắm chuyện như vậy là do bái Trần Liệt làm thầy rồi à?”
Trần Liệt bê một khay đầy đồ ăn sáng yêu thích bước vào nhà ăn, vừa hay nghe được lời của Hoắc Thiệu Hằng liền chau mày: “Hoắc thiếu, anh trách mắng Tiểu Trạch và Đại Hùng là chuyện của anh, nhưng anh lôi cả tôi vào nữa thì tôi không hài lòng đâu đấy. Tôi lắm chuyện bao giờ hả? Hừ! Thật là nực cười! Bác sĩ nam thần lạnh lùng nhất của Bệnh viện Bộ Quốc phòng chính là biệt hiệu của tôi đấy!”
<a target=”_blank” rel=”nofollow”></a>
Phì!
Triệu Lương Trạch cùng Âm Thế Hùng cùng nhau phì cười.
“Sao? Không tin à? Nếu không tin thì lần sau các cậu ốm đừng có mà đến tìm tôi nữa!”
Trần Liệt đưa ra đòn sát thủ.
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng lập tức đổi thái độ, cúi đầu khom lưng với Trần Liệt, một người kéo ghế, một người rót sữa, cực kì niềm nở nói: “Anh Trần, anh ngồi đi, anh Trần có mệt không? Có cần chúng tôi đút cơm cho anh không?”
“Thôi đi, thôi đi! Cút sang một bên!” Trần Liệt liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng, lại nhìn mọi người trong nhà ăn, hỏi: “Niệm Chi đâu rồi? Bác Tống đâu?”
.
“Bà Tống nói muốn ăn sáng trên phòng, hôm nay không xuống ạ.” Nhân viên hậu cần phục vụ bọn họ vội vàng trả lời, lại hỏi: “Hoắc thiếu, có cần mời bà Tống xuống không ạ?”
.
“Không cần.” Hoắc Thiệu Hằng xua tay, nhìn đồ ăn sáng trên bàn, dặn dò: “Đem phần ăn sáng của Niệm Chi lên phòng cho cô ấy, đợi cô ấy ăn xong thì dọn xuống.”
“Vâng.”
Nhân viên hậu cần mang phần ăn sáng của Cố Niệm Chi đến phòng ngủ của cô, gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời.
“Cô Cố, tôi mang bữa sáng của cô tới.”
Anh ta mở micro ngoài cửa, nói chuyện với người trong phòng.
Cố Niệm Chi đang tắm, nghe thấy giọng nói từ micro trong nhà tắm liền tắt nước, cao giọng trả lời: “Cứ đặt trong phòng chính giúp tôi là được, cảm ơn! Tôi đang tắm, anh tự đẩy cửa vào đi, cửa không khóa đâu.”
“Vâng, tôi đặt bữa sáng trên bàn uống nước rồi nhé!” Nhân viên hậu cần đẩy cửa đi vào, đặt đồ ăn sáng xuống, sau đó đóng cửa phòng rồi quay về nhà ăn.
Thấy anh ta quay về, Triệu Lương Trạch không yên tâm liền hỏi: “Niệm Chi ăn chưa?”
Nhân viên hậu cần lắc đầu: “Báo cáo Trung tá: Cô Cố đang tắm, tôi để khay đồ ăn trên bàn uống nước rồi đi ra ạ!”
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng thở phào nhẹ nhõm. Hai người nhìn nhau cười thầm, hóa ra là Niệm Chi để ý lời nói của Triệu Lương Trạch bảo cô có mùi mồ hôi.