Hoắc Thiệu Hằng nhìn thấu mưu kế của cô: “… Không được, em tự về đi.” Nói xong liền đứng lên, quay lại bàn tiếp tục làm việc.
Mưu kế không thành, Cố Niệm Chi sờ sờ mũi rồi đành tự mình quay trở về phòng ngủ.
Nhưng sau khi cô trở lại phòng ngủ tắt đèn nằm xuống thì phát hiện hẳn là phòng của Hoắc Thiệu Hằng ở đối diện đã mở cửa rồi, vì có ánh đèn từ phòng đối diện hắt ra. Ánh sáng hẹp dài mờ nhạt, lẳng lặng đổ xuống bên cạnh cửa phòng ngủ của cô khiến cô chợt cảm thấy rất ấm áp.
Khi bạn thật lòng thích một người nào đó, có lẽ dù chỉ là cùng người đó đứng dưới một ánh đèn thôi, trong lòng cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi đúng không?
Cố Niệm Chi khẽ mỉm cười nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc mộng.
Khi đã nửa mê nửa tỉnh, cô cảm giác được Hoắc Thiệu Hằng đi tới trước giường của cô đứng một lúc.
Cố Niệm Chi nằm trên giường, đắp một chiếc chăn lông vũ mỏng, ʍônɠ lung nhìn bóng dáng cao lớn cùng đường nét tuyệt mỹ của Hoắc Thiệu Hằng đang đứng trước giường, lẩm bẩm gọi một tiếng: “Hoắc thiếu…”
“Ừ, anh đây, em ngủ đi.” Hoắc Thiệu Hằng cúi người dém lại chăn cho cô rồi lại hôn lên trán cô một cái: “Ngủ ngon.”
“Anh cũng ngủ sớm một chút, đừng thức đêm nữa…”
Cố Niệm Chi lẩm bẩm nói, nhưng ý thức dần dần mơ hồ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Một nụ cười nhẹ thoáng lướt qua khuôn mặt điềm tĩnh của Hoắc Thiệu Hằng.
***
Đêm đó, Cố Niệm Chi ngủ rất ngon, không hề trằn trọc mất ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, tâm trạng của cô vẫn rất tốt nên đã chủ động tới sân vận động của doanh trại chạy mười vòng.
Buổi sáng tháng Một ở Đế Đô rất lạnh, trong không khí vẫn loáng thoáng màn sương giá. Mặt trời trong làn sương mù dày đặc phía xa tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, màu của lòng đỏ quả trứng gà rán, gần gũi đến không thể ngờ được.
Cố Niệm Chi mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, quần rằn ri, dưới chân cũng đi một đôi giày thể thao rằn ri, tóc buộc đuôi ngựa. Mồ hôi lấp lánh trên trán Cố Niệm Chi, làn da trắng hồng sau vận động, rạng rỡ quay về biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng.
“Ồ, Niệm Chi, mới sáng sớm mà đã chạy bộ rồi à? Để anh xem nào, mặt trời hôm nay không mọc từ phía Tây đấy chứ?”
Âm Thế Hùng gặp Cố Niệm Chi ở cửa nhà ăn liền cười đùa với cô.
Cố Niệm Chi giơ nắm đấm ra với anh ta: “Anh Đại Hùng, bây giờ em đã là kiện tướng thể thao rồi, anh đừng có mà chọc em đấy”
“Sợ quá! Tiểu sinh sợ lắm! Xin Cố nữ hiệp tha mạng!” Âm Thế Hùng vội vàng ra vẻ khom người chắp tay xin tha, hài đến nỗi chọc cho Cố Niệm Chi cười khúc khích.
Triệu Lương Trạch bê bữa sáng đi về phía nhà ăn, lướt qua Cố Niệm Chi còn cố ý ngửi ngửi: “Ai da, Niệm Chi, em không tắm mấy ngày rồi thế? Toàn là mùi mồ hôi!”
“Đâu có đâu! Em mới tắm tối qua mà!” Cố Niệm Chi tức điên người, ngay lập tức bỏ qua Âm Thế Hùng, đứng chắn trước mặt Triệu Lương Trạch: “Anh ngửi lại đi! Nhất định là anh đã ngửi nhầm rồi! Em đâu có ngửi thấy mùi gì đâu!”
“Để anh ngửi xem nào….” Bình thường Triệu Lương Trạch đã quen đùa giỡn với Cố Niệm Chi, ngay lập tức nghiêng người về phía trước, đầu sắp đụng vào má Cố Niệm Chi: “Vậy để anh ngửi thử xem! Ờ, thơm… quá!”
Cố Niệm Chi rụt cổ lại, vừa cười vừa nói: “Này, không cần phải áp sát vậy đâu!” Thế nhưng, cô chỉ kịp nghe Triệu Lương Trạch kêu lên một tiếng, cả người anh ta đã bị xách lên ném sang một bên.
Anh ta lảo đảo vài bước, vội vàng bảo vệ khay đồ ăn sáng của mình rồi ngoái lại tức giận nói: “Đại Hùng, anh muốn chết sao?”
Kết quả người đứng chắn trước mặt Cố Niệm Chi lại là Hoắc Thiệu Hằng với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Âm Thế Hùng đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nháy mắt nháy mũi ra hiệu, vẻ mặt giống như muốn cười mà lại không dám cười.
Triệu Lương Trạch lập tức nhũn luôn, cười he he nói: “Hoắc thiếu, anh đừng giận, tôi chỉ đùa với Cố Niệm Chi thôi mà, chỉ là đùa thôi…”
“Tôi biết.” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên gật đầu: “Nhưng Niệm Chi đã lớn rồi, không thể cứ làm loạn như lúc trước được nữa.”