Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 188



Anh ta và Âm Thế Hùng, Hoắc Thiệu Hằng, còn có Trần Liệt, đều là người thân thiết nhất với Cố Niệm Chi, xét về tình cảm, họ quả thật không nỡ.

 

Bạch Duyệt Nhiên ngoảnh đầu nhìn anh ta, ánh mắt không đồng tình, “Thư ký Triệu, tôi biết mấy người các anh chịu trách nhiệm chăm sóc Cố Niệm Chi nhiều năm rồi. Con người không phải cây cỏ, ai nỡ vô tình chứ? Các anh băn khoăn áy náy cũng dễ hiểu, nhưng nên nhớ rằng, các anh là quân nhân, Cố Niệm Chi là nhiệm vụ của các anh, không phải là người thân.”

 

Triệu Lương Trạch không nhìn thẳng Bạch Duyệt Nhiên, nhưng từ khóe mắt anh ta vẫn có thể thấy rõ vẻ mặt của Bạch Duyệt Nhiên.

 

Tay anh ta siết chặt con chuột máy tính, thu lại ánh nhìn qua khóe mắt của mình, ánh mắt băn khoăn dừng trên màn hình máy tính, tìm cách giúp Cố Niệm Chi.

 

Anh ta là quân nhân, nhưng Cố Niệm Chi không chỉ là nhiệm vụ, anh ta đã coi cô là em gái ruột của mình. Vì thế, anh ta không thể đồng tình với những lời nói của Bạch Duyệt Nhiên được.

 

Nhưng anh ta cũng không thể mở miệng phản bác.

 

Trần Liệt cũng nhất thời không thể nói được gì. Anh ta lặng lẽ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, thấy Hoắc Thiệu Hằng vẫn bình thản như thường, căn bản không thể nhìn ra được những lời của Bạch Duyệt Nhiên có tác động gì đến anh hay không.

 

Không hổ là Hoắc thiếu, phong thái của một đại tướng mặt không chút biến sắc như thế này, quả thật không phải thứ mà người bình thường có thể có được.

 

Trần Liệt đảo mắt một vòng, cố ý đổ thêm dầu vào lửa: “Thượng tá Bạch, cô nói vậy là có ý gì? Chúng tôi coi Cố Niệm Chi là người thân khi nào? Cô ấy là nhiệm vụ, nếu không làm sao Hoắc thiếu lại đồng ý để cô ấy làm mồi nhử đến Mỹ dụ rắn ra khỏi hang chứ? Hoắc thiếu, anh thấy tôi nói đúng không?”

 

Vẻ mặt của Hoắc Thiệu Hằng vẫn không thay đổi, nhưng mí mắt khe khẽ giật lên của anh lại không trốn khỏi đôi mắt nhạy bén hơn người thường của Trần Liệt.

 

Trần Liệt lén cười thầm trong lòng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Bạch Duyệt Nhiên, nhún vai nói, “Hiện nay nhiệm vụ xảy ra vấn đề, chúng ta nhất định phải tìm ra cách giải quyết vấn đề. Thượng tá Bạch, cách giải quyết của cô, chẳng phải là thừa nhận kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang của chúng ta đã thất bại sao?”

 

Ánh mắt của Bạch Duyệt Nhiên sáng lên, cô ấy nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, hoàn toàn không thể tìm ra chút manh mối nào trên khuôn mặt anh tuấn thờ ơ của anh.

 

Mà Trần Liệt có khuôn mặt tròn trịa kia, nhìn có vẻ là người hiền lành, nhưng trái lại lời nói lại chua ngoa kín kẽ vô cùng.

 

Trong mắt của Bạch Duyệt Nhiên thoáng có chút do dự, “… Đương nhiên không thể nói là thất bại được.”

 

“Vì vậy tôi phản đối ý kiến của Thượng tá Bạch. Mọi người thì sao?” Trần Liệt nhìn những người còn lại.

 

Hai cấp dưới của Bạch Duyệt Nhiên cũng lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.

 

Triệu Lương Trạch cũng thản nhiên nói: “Tôi tán thành lời của Trần Liệt. Chúng ta không thể cứ thế đưa Niệm Chi về được. Nhiệm vụ của chúng ta không thể thất bại, Niệm Chi cũng không hẳn chỉ là nhiệm vụ.”

 

Thấy mọi người đều phản đối ý kiến của mình, Bạch Duyệt Nhiên cũng không cố chấp bảo vệ ý kiến nữa. Cô ấy nhìn Hoắc Thiệu Hằng, hỏi: “Hoắc thiếu, anh thấy sao?”

 

Hoắc Thiệu Hằng đan hai tay, đặt trên bàn họp, nét mặt lạnh lùng khiến trái tim người khác loạn nhịp: “Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, chúng ta chấp nhận tố tụng thôi.” Nói xong, anh lại quay sang nói với Bạch Duyệt Nhiên: “Trưởng phòng Bạch, việc này có lẽ sẽ cần Bộ Ngoại giao ra mặt, cô chịu trách nhiệm liên lạc với Bộ Ngoại giao, bảo bọn họ chú ý chuẩn bị.” Ngừng một lát, anh lại nói: “Nhưng bên phía Bộ Ngoại giao nhất định phải giữ bí mật. Trước buổi chung thẩm bên Mỹ, tôi không muốn có bất kỳ tin đồn nào truyền ra ngoài. Còn một khi lộ ra, xử lý theo luật quân sự.”

 

“Rõ!” Mọi người trong phòng họp lập tức đứng dậy, đồng thanh đáp lại.

 

Sau khi họp xong, Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch gọi video cho Âm Thế Hùng.

 

“Hoắc thiếu, Tiểu Trạch, hai người định thế nào?” Âm Thế Hùng điềm tĩnh hỏi, “Cần tôi làm gì không?”

 

Triệu Lương Trạch đưa micro cho Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng nói: “Cậu đi tìm Hà Chi Sơ trước, nói chuyện này cho anh ta biết. Quân đội Mỹ lại một lần nữa chống lưng cho Tân Hạnh Cao, xem thử Hà Chi Sơ phản ứng thế nào?”

 

Lúc trước vì Cố Niệm Chi, đến quân đội Mỹ Hà Chi Sơ cũng dám tố cáo. Bây giờ bị vả vào mặt thế này, không biết anh ta nghĩ thế nào nhỉ?

 

“Rõ, tôi lập tức đi gọi điện cho Hà Chi Sơ ngay.” Âm Thế Hùng tạm thời tắt cuộc gọi video, gọi điện cho Hà Chi Sơ.

 

Bên kia video, Triệu Lương Trạch ngồi trước máy tính vừa lên mạng tìm tài liệu, vừa lo lắng hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, chúng ta có đi Mỹ không?”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn chằm chằm vào camera, lát sau mới trả lời: “Cậu đi đi, để Đại Hùng về đây.”

 

“Hả?” Ban đầu Triệu Lương Trạch vô cùng vui sướnɠ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ vì Âm Thế Hùng xảy ra vấn đề, mới bị rút về. Anh ta không nhịn được, nói, “Sếp à, Đại Hùng cậu ấy…”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.