Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 189



“Không phải lỗi của Đại Hùng, nhưng cậu ta không thích hợp ở lại Mỹ chăm sóc cho Cố Niệm Chi.” Hoắc Thiệu Hằng mở máy tính, khởi động Chương trình theo dõi của vệ tinh, “Ở đó cần có một cao thủ máy tính, để cậu đi sẽ hợp lý hơn.”

 

Triệu Lương Trạch hiểu ý của Hoắc Thiệu Hằng, là muốn tự mình gánh lấy trách nhiệm cho sự nguy hiểm mà Cố Niệm Chi đang gặp phải.

 

Với tư cách một thủ lĩnh, không biết dùng người, là anh đã không làm tròn bổn phận.

 

Mà làm như thế này, Âm Thế Hùng cũng sẽ không bị giáng cấp.

 

Triệu Lương Trạch vội đứng dậy, thật lòng nói: “Hoắc thiếu, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tới Mỹ chăm sóc tốt cho Cố Niệm Chi, không để lặp lại những việc tương tự nữa.”

 

Hoắc Thiệu Hằng không quay đầu lại, dáng vẻ vô cùng thản nhiên: “Xảy ra những việc này cũng đừng quá lo lắng, nếu không có những việc phát sinh, thì uổng công chúng ta đưa con bé đi.”

 

“Anh vẫn muốn dẫn dụ người nhà của con bé ra sao?” Triệu Lương Trạch trầm ngâm rất lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, “Ngộ nhỡ, tôi chỉ nói là ngộ nhỡ, ngộ nhỡ, con bé thật sự không còn người thân nào thì sao? Ngộ nhỡ con bé là người cuối cùng trong gia đình thì sao?”

 

Tay Hoắc Thiệu Hằng thoáng khựng lại.

 

Không phải anh chưa từng nghĩ đến tình huống này, nhưng đối với anh, tình huống này cũng chỉ là một trong hàng vạn tình huống khác có thể xảy ra. Anh sẽ không để ý quá nhiều tới nó, hơn nữa cũng sẽ không trả lời các vấn đề mang tính giả thiết.

 

Triệu Lương Trạch đợi rất lâu, cũng không có được câu trả lời của Hoắc Thiệu Hằng. Anh ta bất giác vỗ đầu cái bốp, thầm trách bản thân sao lại ngớ ngẩn vậy?

 

Từ trước đến nay, Hoắc thiếu không trả lời các vấn đề mang tính giả thiết, đến cái đó mà cũng quên mất.

 



 

Tại căn hộ bên bờ biển ở Boston, Âm Thế Hùng liên lạc với Hà Chi Sơ.

 

“Giáo sư Hà, Niệm Chi vừa nhận được giấy triệu tập của tòa án.” Âm Thế Hùng kể ra toàn bộ sự việc.

 

Hà Chi Sơ ngồi một mình trong phòng hoa ngắm hoa, trên chiếc bàn mây ở bên cạnh là một bình rượu nho trắng không nhìn rõ năm sản xuất, còn có một chiếc ly thủy tinh, bên cạnh chân đặt sẵn một thùng đá nữa. Anh ta uống rượu một mình, nhìn ngắm bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trong phòng hoa, đôi mắt mơ màng như ánh nước.

 

Lúc Âm Thế Hùng gọi điện tới, anh ta vốn không muốn bắt máy.

 

Nhưng Âm Thế Hùng không ngừng gọi tới, cuối cùng anh ta vẫn phải nhấc điện thoại lên nghe.

 

Nghe Âm Thế Hùng nói xong, anh ta day ấn đường, từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế nằm màu trắng bằng gỗ mây, dường như không tin vào những điều vừa nghe, “Anh nói lại đi? Là ai tố cáo Niệm Chi?”

 

“Tân Hạnh Cao, hay còn nói, là Viện Kiểm sát của Chính phủ Mỹ. Vì thương tích của Tân Hạnh Cao chuyển biến xấu, thành trọng thương.” Âm Thế Hùng đọc giấy triệu tập cho Hà Chi Sơ nghe, “Một tiếng trước nhận được giấy triệu tập của tòa án, Niệm Chi đã đích thân ký biên nhận rồi.”

 

Hà Chi Sơ nhanh chóng rời khỏi phòng hoa, tới gara ô tô, “Niệm Chi thì sao? Niệm Chi thế nào rồi?” Anh ta lo lắng hỏi han.

 

Âm Thế Hùng nhìn về phía cửa phòng của Cố Niệm Chi, “Nhốt mình ở trong phòng, lâu rồi không thấy động tĩnh gì.”

 

Hà Chi Sơ chợt dừng bước. Anh ta xoay một vòng, không đi tới gara ô tô nữa, mà trở vào nhà, nói với Âm Thế Hùng: “Anh chuyển ảnh của giấy triệu tập cho tôi xem, cứ gửi qua hòm thư học viện của tôi.”

 

Âm Thế Hùng vừa quét ảnh giấy triệu tập gửi cho Hoắc Thiệu Hằng, bây giờ lại gửi tiếp cho Hà Chi Sơ cũng là việc rất dễ thôi.

 

Hà Chi Sơ nhận được giấy triệu tập, nhìn thẩm phán của tòa án, còn có Viện Kiểm sát, không kìm nổi cười khẩy một tiếng.

 

Trung tá Peter vẫn không từ bỏ sao…

 

Xem ra một triệu đô la Mỹ cho vụ hòa giải lần trước vẫn chưa làm cho ông ta biết điều.

 

Hà Chi Sơ trở về phòng sách, bảo cấp dưới của mình ở công ty Luật gửi đi vài email, để bọn họ chuẩn bị họp qua video từ xa.

 

Dám tố cáo sinh viên của Hà Chi Sơ, Trung tá Peter, ông chuẩn bị mà ngồi tù đi…

 



 

“Niệm Chi, ăn tối thôi.” Âm Thế Hùng nấu đầy một bàn đồ ăn vô cùng phong phú, đều là những món Cố Niệm Chi thích ăn, rồi đến gõ cửa phòng cô.

 

Cố Niệm Chi ôm gối ôm gấu trúc ngồi dựa vào cửa phòng, nói lớn: “Em không đói, không muốn ăn cơm.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.