Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 187



“Để con bé yên tĩnh một lát đi. Ngày mai tôi liên lạc với cậu sau.” Nói xong, Hoắc Thiệu Hằng tắt cuộc gọi video, gọi Triệu Lương Trạch tới, “Tiểu Trạch, việc này cần mở một cuộc họp, cậu triệu tập mấy người có liên quan đến, mười phút sau có mặt tại phòng họp nhỏ.”

 

“Rõ, Thủ trưởng!” Triệu Lương Trạch thu lại vẻ mặt tươi cười thường thấy, mở hệ thống liên lạc nội bộ của quân đội, gửi lệnh đến từng người, triệu tập những người có liên quan đến họp.

 

Anh ta sắp xếp túi công văn, xách theo laptop cá nhân, vội vã rời khỏi phòng làm việc, đi tới phòng họp nhỏ.

 

Lúc đi xuống tầng, anh ta lại gặp đúng một cô gái có dáng người cao ráo đầy đặn, xinh xắn rạng rỡ khác thường.

 

“Tiểu Trạch, anh đi đâu đấy?” Cô gái tiện lời chào hỏi một câu, rồi đứng tránh sang một bên.

 

Nhìn thấy cô gái kia, Triệu Lương Trạch cũng gật đầu chào: “Thượng tá Bạch”

 

“Tiểu Trạch, em gái tôi nói cuối tuần sẽ tới thăm tôi, cuối tuần anh có rảnh không?” Cô gái này chính là Bạch Duyệt Nhiên, chị họ của Bạch Sảng phát ngôn viên mới của Bộ Ngoại giao, vừa được điều chuyển từ Quân khu Trung ương đến Quân khu sáu không lâu.

 

Cô ấy lớn hơn Bạch Sảng hai tuổi, mới có hai mươi sáu tuổi thôi, nhưng quân hàm lại cao hơn Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng một cấp.

 

Triệu Lương Trạch đưa tay ra để Bạch Duyệt Nhiên nhìn thấy hai tay xách đầy đồ của anh ta, “Thượng tá Bạch, cô nhìn tôi có giống rảnh lắm không?”

 

“Tiểu Trạch, đừng xa lạ như thế chứ. Nếu không ngại, anh cứ gọi tôi là Duyệt Nhiên đi.” Bạch Duyệt Nhiên cười rạng rỡ, vỗ vai Triệu Lương Trạch: “Được rồi, anh đi đi, không làm phiền anh nữa, xem anh vội đến toát mồ hôi kìa.”

 

Cô ấy cười khanh khách, tiếng cười như con tằm nhả tơ, vô số sợi tơ chui vào trong tai Triệu Lương Trạch, cuối cùng quấn lấy trái tim anh ta.

 

Anh ta cảm thấy nửa thân như bị tê liệt vậy, cảm giác đặc biệt này khiến anh ta thực sự rất lạ lẫm, không quen. Anh ta không nói thêm gì nữa, vội vã rời đi.

 

Tới phòng họp nhỏ, Triệu Lương Trạch thấy Trần Liệt đã đến rồi, còn có hai Trung tá của phòng Pháp chế Cục tác chiến đặc biệt nữa.

 

“Sao bây giờ mới tới?” Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ, “Cậu là người thông báo, mà lại đến muộn hơn người nhận thông báo một phút.”

 

Triệu Lương Trạch thành thật đứng nghiêm: “Trên đường tới đây tôi gặp Thượng tá Bạch, có nói vài câu nên mới bị muộn.”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn anh ta một cái, không tiếp tục truy hỏi nữa.

 

Hai người của phòng Pháp chế lại lập tức nói: “Hoắc Thiếu, Thượng tá Bạch là trưởng phòng của phòng Pháp chế Cục tác chiến đặc biệt Quân khu sáu, có cần gọi cô ấy tới họp cùng không?”

 

“Cấp bậc an ninh của Thượng tá Bạch có đủ không?” Hoắc Thiệu Hằng mở máy tính, vào kiểm tra hệ thống nội bộ.

 

Cấp bậc an ninh của Đế Quốc Hoa Hạ tổng cộng có mười tám cấp bậc. Trong cấp cao nhất lại phân ra ba bậc A, B, C, mà bậc A là bậc cao nhất trong cấp cao nhất.

 

Hệ thống an ninh của Bạch Duyệt Nhiên là bậc C của cấp cao nhất, tuy là bậc thấp nhất của cấp cao nhất, nhưng cô ấy là người hiểu rõ về vụ tai nạn xe của Cố Niệm Chi sáu năm về trước, nên có đủ tư cách tham gia.

 

“Để cô ấy cùng tham gia họp đi.” Hoắc Thiệu Hằng bấm điện thoại, liên lạc với Bạch Duyệt Nhiên.

 

Bạch Duyệt Nhiên có mặt rất nhanh.

 

Cô ấy vừa bước vào, cửa phòng họp liền đóng lại, các loại thiết bị chống nhiễu tín hiệu và máy nghe lén bắt đầu hoạt động. Cả căn phòng như một cái kén lớn đóng chặt, đến vệ tinh tinh vi hiện đại nhất cũng không thể do thám được tình hình trong đây.

 

Triệu Lương Trạch đứng trước chiếc laptop nói ngắn gọn một lượt đầu đuôi sự việc.

 

Bạch Duyệt Nhiên tập trung nghe báo cáo tình hình, nét mặt dần trở nên nghiêm túc. Cô ấy nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, tôi sớm đã phản đối việc để Cố Niệm Chi ra nước ngoài, tôi cảm thấy việc khẩn cấp bây giờ, là phải đón con bé về.”

 

“Đón về ư? Đón về thế nào? Hiện giờ con bé đang bị tố cáo, không lẽ phải bỏ hết tất cả mà chạy trốn sao?” Trần Liệt là người đầu tiên phản đối.

 

“Cho dù bỏ mặc tất cả mà chạy trốn cũng chẳng có gì đáng tiếc.” Ánh mắt của Bạch Duyệt Nhiên rất kiên định, ngón tay thon dài khẽ gõ lên bàn họp.

 

Cô ấy có một mái tóc đen dài xoăn tự nhiên, lúc buông xõa xuống nhìn quyến rũ hơn rất nhiều, nhưng phần lớn thời gian, cô ấy đều búi gọn tóc ra phía sau đầu, như vậy trông lại đoan trang gọn gàng hơn.

 

Triệu Lương Trạch cũng phản đối, “Không được. Nếu bỏ hết mà chạy trốn, cả đời này Niệm Chi sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Chúng ta không thể làm vậy được.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.