Tâm trạng của cô lập tức tốt hơn nhiều, cô nhìn Mai Hạ Văn cười hỏi: “Hạ Văn, sao tự nhiên anh lại đến Mỹ? Anh đi nghỉ à?”
Mai Hạ Văn và cô cùng quay người đi về phía trước, một cánh tay của cậu ta ôm lấy vai cô, “Anh đến để thăm em mà, sao em lại không tin chứ?”
“Ngạc nhiên quá, em không dám tin thôi.” Cố Niệm Chi cười khanh khách, nhưng cô đi càng lúc càng chậm, thậm chí còn hơi khập khiễng.
Hôm nay mặc dù chân cô không bị thương nặng, nhưng thực ra cô cũng đã bị người ta đạp cho vài cái, cộng thêm hơn một giờ đi bộ, nên lúc này cô cảm thấy chân mình đã tê đến gần như mất cảm giác rồi. Cô đang như lết từng bước từng bước một vậy.
Phát hiện ra cô đi lại khó khăn, Mai Hạ Văn nghiêng đầu nhìn cô, sau đó đi nhanh hơn cô mấy bước, ngồi xuống phía trước mặt cô, “Nào, để anh cõng em.”
“Hả?” Cố Niệm Chi rất khó xử, “Em… em… em không sao đâu.”
“Được rồi mà, chân của em khập khiễng thế này, không đi được nữa đâu.” Mai Hạ Văn quay đầu lại cười nói, “Sớm biết thế này thì anh đã lái xe ô tô anh thuê đến đây rồi.”
“Anh đỗ xe ở chỗ nào thế?” Cố Niệm Chi tò mò hỏi, bị Mai Hạ Văn lôi xuống nằm nhoài lên lưng cậu ta.
Hai cánh tay Mai Hạ Văn luồn qua bắp chân của cô, cõng cô lên.
“Niệm Chi, sao em lại gầy thế này?” Mai Hạ Văn cảm thấy cô bé trên lưng thật sự quá nhẹ.
“Gầy không tốt à? Nói một cô gái gầy chính là sự khích lệ lớn nhất đối với cô ấy đó.” Cố Niệm Chi dương dương tự đắc, “Chứng tỏ em giữ cân rất tốt.”
Mai Hạ Văn bật cười lắc đầu, câu được câu chăng tán gẫu chuyện thường ngày với cô, cõng cô từ từ đi về khu nhà trọ nơi cô đang ở.
“Đến rồi, Hạ Văn, cảm ơn anh đã đưa em về nhé.” Lúc này cả người Cố Niệm Chi nhớp nháp mồ hôi vô cùng khó chịu. Cô chỉ muốn về nhà tắm một cái, “Em ở chỗ nào vậy? Đưa số điện thoại và địa chỉ cho anh đi.”
Mai Hạ Văn vốn muốn đón Cố Niệm Chi cùng đi ăn cơm tối, nhưng thấy mặt cô bị thương thế này, chắc chắn cô bé sẽ xấu hổ không muốn ra ngoài để bị người ta chú ý đến.
Cậu ta tiếc nuối móc ra một tấm card lấy từ khách sạn, đặt vào tay Cố Niệm Chi: “Anh ở khách sạn Hilton, tầng ba, phòng 356. Số di động của anh không đổi, em có thể gọi cho anh.”
Cố Niệm Chi gật đầu, “Ngày mai em mời anh đến nhà ăn cơm nhé. Hôm nay tình trạng của em thật sự tệ quá, em muốn về sửa soạn lại một chút. Hạ Văn, thật sự xin lỗi anh.”
“Đừng có nói xin lỗi.” Mai Hạ Văn xoa đầu cô, “May mà anh tới đó. Em ở bên này một mình, phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, đừng để anh lo lắng nhé.”
Nghe cậu ta nói vậy, trong lòng Cố Niệm Chi cảm thấy rất ấm áp dễ chịu. Cô gật đầu lia lịa: “Em biết, em biết rồi, sau này em sẽ chú ý, lần này là việc ngoài ý muốn thôi.”
“Được rồi, anh còn không biết em à? Em có tinh quái thông minh đến mấy, thì cuối cùng cũng vẫn chỉ là một cô bé thôi. Mặc dù em rất giỏi ăn nói, nhưng ngộ nhỡ em nói làm người ta thẹn quá hóa giận, ra tay đánh em, thì không phải em sẽ càng thảm hơn sao?” Mai Hạ Văn thở dài vỗ vai cô, “Em về đi, anh nhìn em đi vào.”
“Không, anh đi trước đi, em nhìn anh.” Cố Niệm Chi khăng khăng muốn nhìn Mai Hạ Văn đi.
Mai Hạ Văn không lay chuyển được cô. Cậu ta nắm chặt tay cô, rồi quay người đi tới bên cạnh một chiếc xe hiệu Buick màu đen ở trong bãi đỗ xe trước cửa. Cậu ta vẫy tay với cô thêm lần nữa rồi mới vào trong khởi động xe, rời khỏi khu nhà trọ Cố Niệm Chi đang ở.
…
Cố Niệm Chi trở lại phòng trọ của mình, mở khóa cửa đi vào trong.
Trong nhà tĩnh lặng như tờ, Âm Thế Hùng không có ở trong phòng khách.
Cô khập khiễng bước vào rồi đi thẳng về phòng của mình.
Cửa phòng Âm Thế Hùng đóng chặt, anh ta đang đứng trước cửa sổ trong phòng mình khẽ giọng gọi điện thoại.
“Hoắc thiếu, Tiểu Trạch đã nói với anh chưa? Anh tính xử lý như thế nào đây?”
Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng trầm thấp sang sảng: “Cậu nói Hà Chi Sơ đã đón Niệm Chi đi rồi à?”
“Đúng vậy, đã đón đi rồi. Việc quân đội Mỹ không chịu buông tha cho Niệm Chi cũng đã chọc giận Hà Chi Sơ. Sau đó tôi nghe nói Hà Chi Sơ còn kiện cả quân đội Mỹ, đối phương không dám manh động nữa.” Âm Thế Hùng báo cáo lại toàn bộ tin tức hôm nay anh ta nghe ngóng được.