Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 171



Hoắc Thiệu Hằng im lặng một hồi lâu, sau đó giọng nói không mang chút cảm xúc nào vang lên: “Ừ, cứ án binh bất động, yên lặng theo dõi xem có gì thay đổi không. Tôi sẽ cho người đi báo với Tổng Lãnh Sự Quán bên đó, bảo bọn họ không cần để ý đến nữa.”

 

“Hả?” Nghe anh nói vậy, Âm Thế Hùng nhảy dựng cả người lên, không kìm được cảm xúc, giọng nói to hơn rất nhiều: “Không phải chứ?! Anh không ra mặt đã đành, sao lại ngăn cản Tổng Lãnh Sự Quán?! Vì đánh cô ả họ Tân kia nên Niệm Chi mới phải rước lấy rắc rối này đấy!”

 

“Con bé còn nhỏ tuổi nên kϊƈɦ động không hiểu chuyện, chẳng lẽ cậu cũng không hiểu chuyện ư?” Hoắc Thiệu Hằng đeo tai nghe Bluetooth nói chuyện với Âm Thế Hùng, hai tay gõ bàn phím cực nhanh. Anh đang viết một bản báo cáo gửi cho Bộ Quốc phòng, “Lúc đó cậu nên ngăn con bé lại mới đúng. Chuyện này là do chính cậu tắc trách, tôi không muốn thấy những chuyện như thế này xảy ra hết lần này đến lần khác. Nếu còn có lần sau, cậu về nước đi, đổi cho Tiểu Trạch sang.”

 

Âm Thế Hùng nặng nề thở hắt ra mấy cái, đứng thẳng người, nói lớn: “Vâng! Thủ trưởng, xin cho phép Trung tá Âm Thế Hùng lập công chuộc tội! Tiếp tục bảo vệ cho sự an toàn của Niệm Chi!”

 

“Ừ, đã là lần thứ hai lập công chuộc tội rồi đấy. Tôi không muốn thấy lần thứ ba đâu.” Hoắc Thiệu Hằng nói thẳng thừng, không chút nể nang, “Cậu phải để ý kỹ bên phía Niệm Chi, bất cứ kẻ nào có ý đồ tiếp cận con bé đều phải điều tra rõ lai lịch, đặc biệt là tay Hà Chi Sơ kia.”

 

“Giáo sư Hà ư?” Âm Thế Hùng không hiểu, ngón tay vẽ từng nét từng nét chữ một lên cửa kính, buồn bực nói: “Không phải đã điều tra rất nhiều lần rồi sao? Còn có điều gì không hài lòng nữa?”

 

“Cũng chính vì quá hoàn hảo kín kẽ, nên lại càng kỳ quặc hơn. Nhìn lý lịch thì anh ta là một người hoàn toàn không liên quan gì tới Niệm Chi, vì sao trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi lại tốt với Niệm Chi như vậy? Cậu đừng nói với tôi là Giáo sư nào cũng tốt với học sinh của mình như vậy nhé.” Hoắc Thiệu Hằng đã viết xong báo cáo, tắt máy tính đứng dậy.

 

Lúc này Âm Thế Hùng mới ấp úng nói: “Hoắc thiếu, anh cảm thấy có khả năng này không, có khi nào còn có một nguyên nhân khác?”

 

“Nguyên nhân gì?” Hoắc Thiệu Hằng vừa đi ra ngoài, vừa rút ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.

 

“Đó chính là… có phải Hà Chi Sơ đã thích Niệm Chi rồi không? Dù sao, Niệm Chi càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng xinh đẹp quyến rũ. Hoắc thiếu này, anh không biết chứ, ở đây thật sự có rất nhiều người thích con bé đấy…”

 

Tay đang cầm bật lửa của Hoắc Thiệu Hằng hơi khựng lại, vẫn giữ nguyên tư thế châm lửa. Sau một lúc anh mới từ từ tắt bật lửa, chậm rãi nói: “Chắc là không phải đâu. Hà Chi Sơ là Giáo sư, nếu anh ta dám quấy rối Niệm Chi, tôi sẽ khiến anh ta phải thân bại danh liệt. Tiếp tục quan sát đi, báo cáo lại bất cứ lúc nào.”

 

Editor: Nguyetmai

 

“Rõ!” Âm Thế Hùng vô thức đứng nghiêm chào, đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.

 

Cúp điện thoại xong, Âm Thế Hùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã hơn năm giờ chiều, đến lúc anh ta phải đi đón Cố Niệm Chi rồi.

 

Vì thế, anh ta lại gọi điện thoại cho Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà à? Hôm nay rất cảm ơn anh, Niệm Chi đã khá hơn chút nào chưa? Bây giờ tôi sẽ đến đón con bé…”

 

“Không cần đâu.” Hà Chi Sơ phun ra ba chữ vô cùng lạnh nhạt, dường như khí lạnh lan theo sóng điện thoại truyền đến Âm Thế Hùng ở đầu dây bên này, “Cô ấy đã đi rồi.”

 

“Đi rồi ư?” Âm Thế Hùng kinh ngạc, “Đi từ lúc nào? Sao anh không đưa con bé về? Niệm Chi chỉ là một cô bé thôi, lại vừa mới bị thương như vậy, anh đành lòng sao?!”

 

“Có gì mà tôi không đành lòng chứ? Thật nực cười.” Hà Chi Sơ tắt phụt điện thoại, không nói thêm tiếng nào. Anh ta vòng hai tay ra sau gáy ngồi tựa vào chiếc ghế mềm lớn, xoay chiếc ghế dựa mềm một trăm tám mươi độ, sau đó ngắm nhìn non xanh nước biếc phía bên ngoài cửa sổ. Đôi chân dài của anh ta gác trên bệ cửa sổ, lờ tiếng chuông điện thoại đi.

 

Âm Thế Hùng gọi lại, nhưng không có ai bắt máy nữa.

 

Lòng anh ta nóng như lửa đốt, tạm thời cũng không có thời gian suy nghĩ vì sao thái độ Hà Chi Sơ lại đột ngột thay đổi như vậy, vội đẩy cửa phòng mình lao ra ngoài.

 

Có điều, lúc đi ra tới cửa, anh ta lại quay ngoắt người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tủ giày đặt trước cửa.

 

Phía trên đó có một đôi giày chơi bóng Under Armor hình hoa anh đào mà hôm nay Cố Niệm Chi đi ra ngoài, còn đôi dép lê ở nhà hình đầu gấu trúc của cô thì không thấy đâu nữa…

 

Điều này chứng tỏ Cố Niệm Chi đã về.

 

Âm Thế Hùng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Hà Chi Sơ vẫn là người đáng tin cậy. Đúng là Cố Niệm Chi đã rời khỏi nhà anh ta, trở về nhà trọ.

 

Thế nhưng khoảng cách từ nhà Hà Chi Sơ đến khu nhà trọ của họ khoảng ba dặm, đường xa như vậy, không biết một mình Cố Niệm Chi đi về bằng cách nào.

 

Âm Thế Hùng đi đến trước cửa phòng Cố Niệm Chi gõ nhẹ, “Niệm Chi? Niệm Chi ơi? Em về rồi à?”

 

Một mình Cố Niệm Chi ôm cái gối ôm hình gấu trúc co quắp ở phía sau tấm rèm cửa sổ trên bệ cửa sổ lồi trong phòng, giấu mình rất kỹ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.