Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 169



Thế nhưng, vẫn còn một đoạn đường nữa mới đến khu nhà trọ, cô có nên dừng lại ven đường nghỉ một chút không nhỉ?

 

Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, cô muốn tìm một chỗ để nghỉ chân một lúc.

 

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

 

Chẳng lẽ là anh Đại Hùng gọi ư?

 

Cố Niệm Chi vội vàng lôi điện thoại ra, lại nhìn thấy là Mai Hạ Văn gọi!

 

Chuyển vùng quốc tế sao?

 

Cậu ta muốn làm cái gì vậy?

 

Cố Niệm Chi nghe điện thoại, “Alo? Lớp trưởng à?”

 

“Niệm Chi, em gọi anh là lớp trưởng gì chứ? Em phải gọi anh là ‘tìm giỏi’ đi.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói như trút được gánh nặng của Mai Hạ Văn.

 

Không hiểu sao Cố Niệm Chi nghe giọng nói này càng lúc càng gần.

 

Cô vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một chàng trai dáng cao gầy đang cầm di động, vừa nói vừa mỉm cười đi về phía cô.

 

Sao nhìn chàng trai kia quen vậy chứ?

 

Cố Niệm Chi dừng bước, nheo hai mắt lại… Đúng là Mai Hạ Văn rồi!

 

Sao cậu ta lại đến Mỹ?

 

“Niệm Chi, em thế nào rồi?” Mai Hạ Văn dừng lại bên cạnh cô, “Sao mặt của em lại sưng lên thế này?” Cậu ta đưa tay ra, nâng cằm Cố Niệm Chi lên nhìn kỹ.

 

“Hạ… Hạ Văn, sao… sao anh lại tới đây?” Giọng nói của Cố Niệm Chi vô cùng run rẩy.

 

Cô không dám tin vào mắt mình, cũng không dám tin vào tai mình nữa.

 

Vào lúc cô yếu đuối nhất, cần có người ở bên cạnh nhất, sao lại là Mai Hạ Văn xuất hiện?

 

Chẳng lẽ đây chính là ý trời ư?

 

Mai Hạ Văn nhẹ nhàng gỡ tóc trên trán cô, “Sao anh lại tới đây à? Đương nhiên là anh nhớ em nên mới tới thăm em rồi. Nhóc con không có lương tâm, vừa đến Mỹ là quên mất anh luôn đúng không?”

 

Cậu ta hơi dùng lực kéo Cố Niệm Chi vào lòng mình.

 

Editor: Nguyetmai

 

Từ sau khi đến Mỹ, đúng là Cố Niệm Chi ít liên hệ với Mai Hạ Văn hơn trước kia.

 

Phần lớn đều là Mai Hạ Văn nhắn tin cho cô, bảo cô lên xem Weibo chung “Niệm Tư Tại Chi” của họ.

 

Mấy ngày trước vì việc của hệ thống định vị vệ tinh toàn cầu Nam Đẩu mà Cố Niệm Chi bận tối mắt tối mũi, ăn không ngon ngủ không yên, làm gì còn tâm trạng đâu mà lên Weibo tâm sự chứ?

 

Nhưng nhìn ánh mắt chăm chú cùng hai gò má có phần gầy hơn trước kia của Mai Hạ Văn, Cố Niệm Chi lại không nói nên lời.

 

Mai Hạ Văn ôm Cố Niệm Chi, dụi vào đỉnh đầu ấm áp của cô, nói khẽ: “Rốt cuộc mặt của em bị làm sao thế?”

 

Cố Niệm Chi vùng ra khỏi lồng ngực cậu ta, ôm lấy mặt, bĩu môi nói, “Em bị người ta đánh.”

 

“Cái gì?! Ai đánh em? Bọn họ dám đánh người à? Em báo cảnh sát chưa?” Mai Hạ Văn nghiêm túc hẳn lên, “Anh không tin ở Mỹ không có ai quản những việc này.”

 

Cố Niệm Chi ngượng ngùng cúi đầu, “Là do em ra tay trước.”

 

Mai Hạ Văn cạn lời.

 

“Vậy thì chắc chắn là do bọn họ quá đáng quá, Niệm Chi chỉ tự vệ thôi đúng không?” Mai Hạ Văn giữ lấy bả vai cô, dịu dàng an ủi.

 

Rõ ràng cậu ta rất thiên vị, cậu ta đang cố gắng nói đỡ cho Cố Niệm Chi.

 

Mà lúc này, điều Cố Niệm Chi cần nhất chính là những người một mực đứng về phía cô không phân biệt đúng sai như thế này.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.