Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 168



“Em là học sinh của tôi, tôi không giúp em thì giúp ai?” Ánh mắt Hà Chi Sơ nhìn vào hai gò má sưng đỏ của cô, trong đôi mắt ướt hoa đào của anh ta đầy vẻ thương xót. Môi anh ta mím lại chỉ còn một đường, sống mũi cao thẳng như thanh kiếm, nhưng giọng anh lại có vài phần châm biếm.

 

Cố Niệm Chi cảm thấy ánh mắt của anh ta hơi kỳ quái, lén liếc trộm anh ta một cái, rồi dời ánh nhìn đi rất nhanh, “Em đã gây phiền toái thêm cho Giáo sư Hà rồi.”

 

Hà Chi Sơ giơ cánh tay lên, ngón tay chạm nhẹ vào gương mặt sưng tấy của Cố Niệm Chi.

 

Vết thương sưng tấy nóng như lửa của Cố Niệm Chi cảm nhận được sự lạnh buốt từ ngón tay của anh ta. Cô vội quay mạnh đầu sang hướng khác như bản năng, tránh không để Hà Chi Sơ đụng vào.

 

Cánh tay của Hà Chi Sơ khựng lại giữa không trung, hơi thở của anh ta lạnh giá, thậm chí ngay cả đôi mắt ướt hoa đào ấm áp kia cũng dần dần trở nên lãnh đạm, nguội lạnh.

 

Hà Chi Sơ khẽ hừ một tiếng, đút tay lại vào trong túi quần, rồi bỗng quay người lại, lạnh lùng nói: “Em đi đi, người giám hộ của em đang đợi em ở nhà đấy.”

 

Cố Niệm Chi ngạc nhiên nhìn bóng lưng Hà Chi Sơ, trong lòng thầm nghĩ sao người này lại buồn vui thất thường thế này?

 

Cô bĩu môi, cúi đầu đi lấy mũ bóng chày của mình.

 

Một phụ nữ da trắng trung niên mỉm cười đi tới, nói với Cố Niệm Chi: “Cô Cố, tôi là quản gia, mời cô đi hướng này, tôi sẽ đưa cô ra ngoài.”

 

Cố Niệm Chi có cảm giác giống như bị người ta đuổi ra khỏi nhà vậy.

 

Cô lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên nói: “Không cần cô tiễn đâu ạ, cháu sẽ tự đi ra.”

 

Cô bước ra khỏi phòng Hà Chi Sơ, đi xuống cầu thang rộng hình xoắn ốc, xuống đến tầng một rộng như một sàn nhảy, rồi đi thẳng về phía cửa ra vào bằng gỗ đào chạm trổ hoa văn.

 

Nữ quản gia kia cũng không tức giận mà chỉ mỉm cười đi sau cô. Bà ta đưa mắt nhìn theo cho đến khi cô ra khỏi cửa biệt thự của nhà họ Hà rồi mới lên tầng trên báo lại với Hà Chi Sơ.

 

“Ông Hà?”

 

“Vào đi.” Hà Chi Sơ ngồi sau bàn đọc sách, hai tay gõ bàn phím liên tục.

 

“Cô Cố đã đi rồi ạ.”

 

Hà Chi Sơ cầm chuột máy tính, ấn mở hệ thống camera giám sát cả tòa nhà ra.

 

Bóng dáng Cố Niệm Chi xuất hiện trên màn hình máy tính của anh ta, một mình lẻ loi trơ trọi đi trên bãi cỏ. Những chú bướm bay vờn quanh chân cô, vậy mà cô cũng không dừng lại để bắt…

 

Hà Chi Sơ nhìn hình ảnh trên camera thật lâu thật lâu. Mãi cho đến khi Cố Niệm Chi đi ra khỏi cánh cổng sắt khảm trên tường bao khu biệt thự nhà họ Hà, anh ta mới lạnh nhạt nói: “Được rồi, chị đi xuống đi.”

 

Nữ quản gia kia chùng gối cúi chào một cách tiêu chuẩn, đi lùi ra khỏi phòng sách của Hà Chi Sơ, tiện thể đóng cửa phòng lại.

 



 

Cố Niệm Chi đi một mình trên con đường nhỏ, càng đi càng cảm thấy uất ức.

 

Chú Hoắc đã có người yêu rồi, không cần cô nữa.

 

Giáo sư Hà thì buồn vui thất thường, trở mặt vô tình, chỉ một câu không hợp ý là lập tức đuổi cô ra khỏi cổng.

 

Bố mẹ cô thì bao nhiêu năm nay cũng chẳng hề tìm cô. Chắc chắn cô là người chẳng ai cần, chẳng ai muốn rồi.

 

Cố Niệm Chi dừng lại, quay đầu nhìn khu biệt thự độc lập của Hà Chi Sơ rồi giậm chân, chỉ muốn giơ ngón tay giữa với nó.

 

Vất vả lắm cô mới nhịn được không làm như vậy, tránh để người khác trông thấy lại nói cô vô lễ. Cô quay đầu lại, cắm đầu tiếp tục một thân một mình đi về phía trước.

 

Cô chưa từng tới nhà Hà Chi Sơ bao giờ, nhưng cô biết địa chỉ nhà anh ta, cũng đã từng tìm trên bản đồ.

 

Bây giờ chỉ cần lấy điện thoại di động ra là cô có thể tìm được đường về khu nhà trọ.

 

Lấy điện thoại ra, cô lại chợt nghĩ không biết giờ này Âm Thế Hùng đang làm gì, bèn trượt mở điện thoại gọi cho anh ta. Có điều, điện thoại cứ báo bận suốt…

 

Cố Niệm Chi cắn môi, nắm tay lại giống như hạ quyết tâm, vội vàng đi về phía trước.

 

Một mình đi trên con đường nhỏ cạnh rừng rậm, chân của cô mỏi đến mức không nhấc lên nổi nữa.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.