Giữa trưa hôm sau, một chiếc xe bán tải chuyên dùng để vận chuyển đồ nội thất thuận lợi qua mặt hai bảo vệ của chung cư BH hiên ngang tiến thẳng vào bãi đỗ xe.
Chuyện là cách đây mấy hôm có người mới chuyển đến căn hộ phía đối diện sinh sống, nhưng không biết vì cớ gì, chỉ mới ở được bốn ngày người đó đã muốn rời đi, đến cả tiền thuê nhà cũng bỏ. Vậy nên, người bên công ty chuyển phát nhanh đến để dọn dẹp đồ cũng là lẽ thường tình chẳng có gì to tát.
Người dân sống trong khu chung cư BH đa số là thanh niên trẻ tuổi, hoặc công nhân viên chức phải đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới trở về, mà hôm nay lại là thứ hai nên vào những thời điểm như giữa trưa thể này ngoài hành lang hay trong thang máy dường như hoàn toàn vắng lặng không một bóng người.
Từ lần chạm mặt Dương Đình Thông tại hộp đêm, Doãn Thiên liền biết công việc ở đó chẳng thể làm được nữa. Hiện tại anh chỉ còn cách lên mạng tìm một công việc khác. Anh đã ăn nhờ ở đậu nhà của Lương Thừa Tuấn quá lâu rồi không thể cứ bám víu vào người ta mãi được. Hơn nữa Dịch Dương cũng tìm đến tận cửa, anh không muốn lại gây thêm phiền toái tiếp tục day dưa. Đợi anh tìm được một chỗ làm phù hợp, có được thu nhập ổn định rồi, anh nhất định sẽ dọn đi, nhất định sẽ tìm cách trả lại ân tình này cho Lương Thừa Tuấn.
Doãn Thiên đang ngồi lướt xem thông tin tuyển dụng nhân sự của một vài công ty chi nhánh nhỏ thì tiếng chuông thanh thủy đột ngột vang lên.
Anh vô thức đứng dậy, định mở cửa thì sực nhớ ra điều gì đó, bước chân liền cứng đờ khựng lại, ánh mắt mang theo vài phần chần chừ lo sợ.
Tiếng chuông thúc giục vẫn liên tục reo vang khiến trái tim của Doãn Thiên bồi hồi đập mạnh. Anh sợ. Sợ người đến là Dịch Dương. Nếu thật sự là hắn, vậy thì anh phải làm sao đây? Chẳng lẽ anh lại đóng vai lạnh lùng tàn nhẫn thêm lần nữa? Nếu thực sự phải như vậy, anh nghĩ mình sẽ không làm được.
Doãn Thiên siết chặt nắm tay, không dám thở mạnh tiến đến gần cửa lớn. Anh len lén đưa mắt nhìn qua lỗ mắt thần, chỉ thấy bên ngoài là hai thanh niên cao lớn, thân mặc đồng phục cũ kỹ của công ty vận tải, đầu đội mũ lưỡi trai, trên mặt đeo khẩu trang kín mít.
Doãn Thiên thấy thế vội thở phào nhẹ nhõm, anh cũng chẳng suy nghĩ gì thêm, trực tiếp mở cửa.
"Xin hỏi anh là Hàn Doãn Thiên đúng không?" Một trong số hai tên kia thấp giọng dò xét.
"Có chuyện gì sao?" Anh nghi hoặc chất vấn.
Người trước mặt không đáp, âm thầm nháy mắt ra hiệu cho đừng bọn đứng cạnh rồi bất ngờ xông lên.
Ngay từ giây phút đầu mở cửa Doãn Thiên đã tinh ý nhận ra có điều không thích hợp. Trong khoảnh khắc đối phương lao đến, anh liền vội vàng khóa chốt.
Đáng tiếc, cửa còn chưa kịp đóng chặt, Doãn Thiên đã nhận ngay một cú đá mạnh vào vùng bụng khiến cho anh lảo đảo lùi về sau. Tên còn lại lập tức tiến đến chế trụ cơ thể anh, áp anh nằm sấp xuống sàng nhà lạnh lẽo. Hắn thuần thục bơm thuốc vào xi lanh y tế rồi trực tiếp tiêm dòng chất lỏng không màu vào tĩnh mạch.
Khoảng 10 phút sau, một thùng hàng cỡ lớn đã đóng gói cẩn thận được hai thanh niên của công ty vận chuyển đồ nội thất đẩy lên xe. Chiếc bán tải nhanh chóng rời đi rồi mất hút giữa dòng xe cộ xô bồ đông đúc.
Đợi đến khi bên ngoài hành lang hoàn toàn vắng lặng im ắng thì người chủ đã thuê căn hộ đối diện căn hộ 315 cũng vác theo một bao tải lớn, men theo lối cầu thang bộ của chung cư mà đi xuống tầng hầm.
Xe bán tải sau khi rời khỏi cao tốc liền rẽ hướng tiến vào con đường đá nhỏ dẫn đến ngoại ô.
Ngay sau đó, một chiếc BugattiVeyron Super Sport bất ngờ xuất hiện, chạy vọt lên áp sát xe bán tải rồi mạnh mẽ tạt đầu, khiến cho người tài xế phải vội vàng phanh gấp để tránh gây tai nạn.
Cũng may tay lái của anh ta rất cứng, nên mới dừng lại kịp thời. Hai xe chỉ va chạm nhẹ, phần đầu bị trầy xước một chút chứ không có thiệt hại về người.
Kỳ thực thì tài xế xe bán tải đã sớm dự tính được tình huống này, hơn nữa từ lúc rời khỏi chung cư BH anh ta đã phát hiện có một chiếc ô tô màu đen chạy theo sau, đến chỗ ngã tư thì liền chuyển thành một chiếc Bugatti Veyron. Và dĩ nhiên những điều này chẳng có gì đáng giật mình khinh ngạc khi mọi thứ từ đầu đến cuối đều diễn ra theo đúng kế hoạch mà ông chủ vạch ra.
Cửa xe Bugatti vừa mở, Dịch Dương liền mang theo một thân ngập tràn sát khí âm trầm bước xuống. Hắn cởi phăng chiếc áo vest phẳng phiu trên người ném sang bên cạnh. Ánh mắt tối tăm chết chóc nhìn hai kẻ đang cố thủ trong xe.
"Ra đây!" Dịch Dương nhíu mày, gắn mạnh từng chữ khiến cho đổi phương phải run rẩy không ngừng, e sợ nhìn nhau.
"Trước khi tôi nổi điên lên đốt luôn xe thì mau khôn hồn mà bò xuống" Hắn mất hết kiên nhẫn, tức giận gầm lên.
"Dịch Dương... mày bình tĩnh trước đã." Lúc này Triệu Trí Ân cùng với Tạ Lâm ngồi ở hàng ghế sau cũng nhanh chân chạy đến.
"Dịch tổng...anh đừng nóng...chúng ta cứu người trước rồi tính sổ bọn này sau." Tạ Lâm giật nhẹ tay áo của Dịch Dương rồi đánh mắt nhìn về phía thùng hàng cỡ lớn đang được đặt cẩn thận trên thùng xe bán tải.
Hắn lúc này mới ý thức được gì đó, lập tức chạy đến phía đuôi xe, động tác nhanh gọn leo lên, trực tiếp dùng tay không bóc hết mớ băng keo đang quẩn quanh hộp giấy.
Tạ Lâm cũng nào chịu đứng yên, y nhìn quanh một lượt rồi đi đến ôm ngay tảng đá to bên đường, mỉm cười đứng trước đầu xe bán tải.
"Tính tình Dịch tổng rất bá đạo, các người cổ thủ trong xe không chịu ra ảnh liền muốn đốt xe, còn Tạ Lâm tôi đây tính tình hiền lành nhân hậu. Đốt xe thì tôi không dám nhưng đập xe thì anh đây thừa khả năng." Dứt lời, y nhếch môi cười khoái trá, dùng hết sức bình sinh mà ném mạnh tảng đá lớn lên cửa kính ô tô.
Kết quả làm cho tấm thủy tinh vỡ thành từng mảnh vụn.
"Rốt cuộc tôi cũng thấy anh có ích" Triệu Trí Ân khẽ nhướng mày tán thưởng. Gã nhanh chóng chồm người vào trong xe nắm đầu tên tài xế rồi lôi mạnh ra ngoài.
Tên còn lại liền mở cửa bên ghế phụ, muốn bỏ chạy thì bị Tạ Lâm ngăn cản. Hai bên giằng co được một lúc thì cũng ngoan ngoãn nằm yên.
Lúc này, Dịch Dương từ trên thùng xe bán tải nhảy xuống, sắc mặt còn khó coi hơn cả lúc nhận được tin Doãn Thiên bị người của cha hắn bắt đi.
"Doãn Thiên đâu?" Đôi mắt phượng đỏ ngầu hắn đầy tơ máu. Hắn hung hăng tiến đến bóp chặt lấy yết hầu của gã đàn ông bị Tạ Lâm khống chế.
"Nói! Bọn mày đem em ấy đi đâu?"
"Tôi...tôi...không biết" Gã khó khăn lên tiếng. Vẫn một mực giả ngu.
"Rõ ràng là các người bắt em ấy đi...sao có thể không biết?" Lực tay của Dịch Dương càng thêm siết mạnh hệt như muốn bóp nát đốt sống cổ của đối phương.
"Dịch Dương...buông...như vậy sẽ chết người đó." Triệu Trí Ân lo lắng khuyên ngăn.
Tạ Lâm cũng từ bỏ việc chế ngự gã đàn ông kia mà quay sang ôm lấy người ông chủ nhà mình, kiên quyết lôi ra.
Dịch Dương nhận thấy đối phương sắp không thở được nữa thì mới chịu buông tay. Hắn lạnh lùng nhìn sang tên còn lại, đanh giọng hỏi.
"Doãn Thiên đang ở đâu?"
"Tôi..."Tên này vừa bị Dịch Dương nhìn tới thân thể liền phát run.
"Để tôi nói cho các người biết, những chuyện mà ba tôi làm, tôi còn có thể làm đến mức tàn độc hơn. Muốn thử không?"
"Dịch tổng...Dịch tổng...tôi xin anh...xin anh tha cho chúng tôi." Tên tài xế sợ sệt quỳ xuống nắm lấy ống quần hắn van cầu.
"Chúng tôi là người của ông chủ, nhận ơn của ông chủ, theo lệnh mà làm. Tôi xin cậu chủ tha cho chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ."
"Tôi hỏi lại lần cuối...Doãn Thiên đang ở đâu?" Dịch Dương dường như mất sạch hết sự kiên nhẫn mà nhìn người dưới chân mình.
"Một là anh nói cho tôi biết rốt cuộc đã đưa em ấy đi đâu, hai là cả đời này anh sẽ không còn cơ hội được mở miệng thêm một lần nào nữa."
"Chuyện này.." Đối phương có vẻ do dự đắn đo. Anh ta liếc sang tên đồng bọn đang nằm thở thoi thóp rồi lại nhìn lên vẻ mặt hung tàn thâm độc của Dịch Dương.
"Ông chủ đoán là cậu chủ sau khi tìm được Hàn Doãn Thiên sẽ cử người âm thầm theo dõi và bảo vệ cậu ta nên mới để tôi và anh Tứ dàn cảnh bắt cóc trước. Đợi đến khi chúng tôi lừa được cậu chủ rồi thì mới để Charlie mang người thật rời đi."
Nghe đến đây, hàng mày kiểm liền gắt gao nhíu chặt. Để phòng ngừa xảy ra chuyện bất trắc, sau khi tìm được Doãn Thiên, hắn đã cử hai vệ sĩ thân cận nhất của mình đến chung cư BH để theo dõi và bảo vệ anh. Đáng tiếc, hắn phòng trước phòng sau, vẫn không phòng được việc cha hắn sẽ chơi trò dương đông kích tây, âm hiểm tới mức này.
"Vậy các người đã mang em ấy đi đâu ?" Dịch Dương nghiến chặt răng, rít ra từng chữ.
"Nói!"
"Cái này...cái này tôi thật sự không biết." Tên tài xế ấp úng, cặp mắt gian xảo chột dạ láo liên.
Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt nhợt nhạt tái xanh, chỉ cười lạnh rồi bất ngờ tung một cước đá mạnh vào vùng bụng của anh ta khiển anh ta nằm lăn ra đất đau đớn kêu gào.
"Anh thật là không biết?" Dịch Dương chậm rãu tiến đế, nhấc chân giẫm mạnh lên vùng ngực của tên tài xế vừa ngã xuống.
"Anh nghĩ tôi có tin không?"
"Cậu chủ....tôi thật sự không biết..."
Lần này hắn chẳng nói gì thêm, một tay túm lấy cổ áo của tên đổi phương, một tay chìa ra ngoắc ngoắc Tạ Lâm.
"Tìm cho tôi một cục đá."
Y nghe gọi mà có chút lạnh người.
"Dịch tổng...sẽ xảy ra án mạng đó. Hay là... thôi đi...
Tạ Lâm còn chưa nói hết câu, quay qua đã thấy Triệu Trí Ân móc từ trong túi áo ra một con dao bấm đưa cho Dịch Dương.
"Dùng cái này nhanh hơn."
Hắn nhận lấy con dao từ tay gã, bấm nhẹ một cái, lưỡi dao bén ngót sắc lạnh liền lướt ngang mạch máu trên cổ của tên tài xế gian manh, để lại nguyên vệt máu chảy dài đầy kinh hãi.
"Cậu chủ, tôi nói...tôi nói.." Khuôn mặt của đối phương không còn chút huyết sắc, anh ta như phát hoảng mà khẩn thiết nhìn Dịch Dương.
" Thành phố Y có một con đường ven biển vừa mới mở, nơi đó vắng vẻ, lại có ít xe cộ lưu thông...chúng tôi đã bàn bạc trước sẽ để Charlie mang người đến đó rồi trực tiếp thủ tiêu"
"Thủ tiêu?" Từ này thốt ra như tiếng sét giữa trời quang khiến khiến toàn thân hắn xụi lơ chết điếng. Hắn thoát lực buông con dao trên tay xuống, hai mắt hoảng loạn nhìn xung quanh. Rất nhanh đôi đồng tử đen huyền dần trở nên đục ngầu, hung hãn.
Dịch Dương vội vàng đứng dậy, chạy thẳng đến chỗ chiếc Bugatti Veyron đang đỗ ở bên đường. Một mạch mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.
Triệu Trí Ân và Tạ Lâm thấy vậy cũng nhanh chóng trèo lên xe.
Vừa ngồi vào hàng ghế phụ, Triệu Trí Ân đã quay sang nhìn Tạ Lâm bằng ánh mắt tiếc thương xen lẫn đau lòng.
"Trợ lý Tạ...anh đã mua bảo hiểm chưa?"
Y vừa thắt xong dây an toàn, vẻ mặt vẫn còn chưa hiểu chuyện gì thì gã đã cười một cách quỷ dị.
Tiếp sau đó, trên con đường quốc lộ dẫn đến thành phố Y, người ta nghe thấy tiếng xé gió lao đi của một chiếc Bugatti Veyron SuperSport và tiếng khóc la thê thảm của một thanh niên 26 tuổi.
Tạ Lâm kiểu: "Sau đợt này chắc về mua sẵn bảo hiểm nhân thọ."