Xiềng Xích Cuồng Si

Chương 63: Tàn nhẫn.



Mở cửa bước vào nhà, Lương Thừa Tuấn còn chưa kịp định thần đã bị gương mặt thất thần, hai mắt nhòe nước của Doãn Thiên dọa sợ. Anh yên tĩnh đứng nép vào một bên cửa, đôi con người mờ mịt lướt ngang qua người y mà nhìn thẳng ra ngoài.

"Đi rồi sao?" Giọng Doãn Thiên rất mỏng tưởng chừng như đang khe khẽ thở dài.

"Ừm. Đi rồi." Lương Thừa Tuấn vừa bình thản trả lời vừa tiện tay đóng lại cửa lớn.

"Chẳng phải anh đuổi người ta đi còn gì? Nếu không đành lòng, vậy tại sao phải nói ra những lời tuyệt tình, nhẫn tâm đó?"

Anh nghe y hỏi, lặng người mất một lúc lâu mới khó khăn mở miệng.

"Nếu không đủ nhẫn tâm thì làm sao có thể trả anh ấy về với thế giới thượng lưu cao sang quyền quý. Từ bỏ tôi, anh ấy sẽ có được tất cả. Từ bỏ anh ấy, tôi chẳng còn lại gì. Vậy bác sĩ Lương nói xem... là tôi nhẫn tâm với Dịch Dương hay là tôi nhẫn tâm với chính bản thân mình"

"Haizz.."Lương Thừa Tuấn ảo não thở dài.

"Đây vốn là chuyện riêng của anh, tôi không có tư cách xen vào nhưng xin phép cho tôi được làm kẻ nhiều chuyện một lần. Anh Hàn, anh cảm thấy những gì anh hy sinh là những thứ mà Dịch tổng cần sao? Hay nó chỉ khiến cho cả anh lẫn Dịch tổng điều đau khổ. Vừa nãy tôi cũng đã nói với Dịch tổng đôi ba lời. Tôi nhận thấy tình cảm mà anh ấy dành cho anh không phải là một sớm một chiều cũng không phải là sự bồng bột nhất thời. Nói thật để tìm được một người nguyện vì mình mà từ bỏ hết tất cả thật sự rất khó."

"Tôi biết, Dịch Dương rất tốt. Chính vì anh ấy quá tốt nên anh ấy xứng đáng có được người tốt hơn tôi."

"Anh đã nói như vậy thì tôi cũng chẳng biết phải nói gì hơn. Tôi chỉ là một kẻ thất bại trong chuyện tình cảm nên nào dám lên tiếng khuyên bảo ai" Vừa nói y vừa đi đến tủ lạnh lấy ra vài lon bia rồi phẩy tay ra hiệu với Doãn Thiên.

"Muốn uống một chút không? Xem như giải sầu."

Anh nhìn lon bia trong tay y cũng không ngần ngại mà thản nhiên nhận lấy.

Cả hai cứ như thế mà đi thẳng đến ban công cùng nhau ngắm cảnh phố thị về đêm, đem mở suy nghĩ hỗn loạn ngỗn ngang vùi chôn nơi đáy lòng vỡ nát. Không ai nói với ai câu nào, mỗi người nhìn về một hướng, mỗi người chứa chứa một tâm sự riêng nhưng chung quy tất thảy đều lụy bởi chữ tình.

"Ông chủ! Phía cậu chủ đã tìm ra được chỗ ở của Hàn Doãn Thiên rồi, tôi nghe thuộc hạ báo lại, ngày hôm nay cậu chủ còn đích thân đến tận nơi để đón người về." Charlie có chút dè dặt báo cáo lại tình hình cụ thể.



"Nhanh như vậy đã tìm được người." Dịch Kiến Minh nhàn nhạt đặt tách trà trên tay xuống bàn, thần sắc vẫn bình đạm như thường nhưng đáy mắt lại âm trầm ác liệt.

"Tôi nên trách các cậu làm việc quá sơ suất hay nên khen con trai của tôi quá nhanh nhạy đây?"

"Ông chủ đừng tức giận...tuy cậu chủ tìm được địa chỉ, nhưng Hàn Doãn Thiên kia cũng rất biết điều, cậu ta không có theo cậu chủ trở về biệt thự." Hắn cuống cuồng giải thích.

Dịch Kiến Minh nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt sắt bén mang theo ý vị thâm trường nhìn Charlie.

"Vậy cậu còn đứng đây làm gì? Còn phải đợi tôi nhắc nhở mới chịu hành động sao?"

"Vâng, tôi sẽ cho người bắt cậu ta về đây ngay."

"Không cần phải bắt về đây. Cứ trực tiếp xử lý gọn luôn đi. Nhớ làm cho sạch sẽ." Ông lạnh lùng ra lệnh, giọng điệu nhẹ nhàng bình thản hệt như giải quyết một hợp đồng nho nhỏ của công ty.

"Nhưng...việc này...chẳng phải chỉ cần đưa cho cậu ta một số tiền rồi cưỡng chế tổng cổ ra nước ngoài là được rồi sao?" Hắn lắp bắp hỏi lại. Có chút chẳng dám tin vào những gì mà vừa mình nghe thấy.

"Nếu giết cậu ta...tôi sợ...cậu chủ..."

"Tôi rất hiểu tính tình của con trai tôi. Nếu thằng nhóc kia vẫn còn sống, cho dù có đem cậu ta nhốt ở một cái xó xỉnh xa xôi nào đó, nó cũng sẽ không cam lòng từ bỏ mà tiếp tục kiếm tì. Mười năm, hai mươi năm, thậm chí là cả đời. Chỉ cần còn chừa lại cho nó một tia hy vọng, nó tuyệt đối sẽ chấp niệm khó buông. Nếu đã vậy, chi bằng cứ thẳng tay tiễn thằng nhóc kia đến nơi mà nó vĩnh viễn không nhìn thấy được. Dứt khoát chặt đứt một lần, về sau cũng chẳng cần phải qua lại day dưa."

"Nhưng.." Charlie vẫn còn chút do dự. Hắn muốn khuyên ông chủ mình giơ cao đánh khế, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã nhận ngay ánh nhìn đầy uy nghiêm sát phạt.

" Lời tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Hay là cậu không muốn làm?"

"Không phải, ý của tôi không phải như vậy. Cái mạng này của tôi là do ông chủ nhặt về. Chỉ cần là việc mà ông chủ giao phó tôi nào dám chối từ. Chỉ là...tôi sợ chuyện lần này một khi đã ra tay, cái chặt đứt không phải chỉ có đoạn nghiệt duyên của cậu chủ mà không khéo còn chặt đứt luôn cả tình cảm cha con giữa hai người."

"Chuyện đó, không cần cậu phải lo. Dịch Kiến Minh này thà mất đi một đứa con trai cũng tuyệt đối không nhận một thằng con trai khác làm con dâu nhà họ Dịch"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.