Xiềng Xích Cuồng Si

Chương 65: Dàn cảnh.



Tà dương khuất dạng, bóng tối như một tấm màng trướng khổng lồ dần dần bao trùm và cắn nuốt hết thảy những tia nắng yếu ớt còn sót lại trong ngày. Thời gian cứ vô tình trôi đi theo đúng quy luật tự quay quanh trục của Trái Đất, chẳng vì ai mà dừng lại, cũng chẳng vì bất kỳ sự níu kéo nào mà chờ đợi đoái hoài. Mặc cho người truy đuổi, cũng mặc cho người khổ sở nắm giữ chút hi vọng mỏng manh, đã là bỏ lỡ thì khó lòng cứu vãn quy hồi.

Cứ như thế, vạt nắng ấm áp của ngày dài từ từ tàn rụi thay vào đó là luồng sáng ảm đạm le lói của những trụ đèn đường.

Lúc này, trên một đoạn dốc ven biển thành phố Y, có chiếc ô tô con không rõ biển số đang vững vàng lăn bánh lao đi trong màn đêm tĩnh mịch. Cô độc làm tử thần giết chết sinh mệnh, chia rẽ uyên ương.

Charlie đưa mắt nhìn quang cảnh tối tăm phía trước, bàn tay to lớn chai sần vẫn bình tĩnh đạm nhiên điều khiển trên vô lăng. Con đường ven biển này chỉ được phép lưu thông cách đây hơn nửa tháng, xe cộ qua lại cực kỳ thưa thớt, nhất là vào ban đêm. Gần như hiếm hoi lắm mới bắt gặp bóng dáng của một chiếc xe khác chạy lướt qua.

Mấy năm trở lại đây vì muốn thúc đẩy phát triển du lịch ở địa phương nên chính quyền thành phố Y đã quyết định khai thông tuyến đường này để phục vụ cho việc đi lại của du khách. Do có địa hình tương đối cheo leo hiểm hóc, một bên là vách núi đá vôi thẳng đứng, một bên là biển nước sâu thẳm mênh mông. Thế nên sau khi con đường này được đưa vào sử dụng, nó dường như trở thành một địa điểm lý tưởng dành cho những người yêu thích đi phượt, còn đối với cánh tài xế lái xe đường dài hoặc các phương tiện lưu thông khác thì đây lại là một con đường mang đầy tính thách thức và nguy hiểm cao.Bởi vì chỉ cần sơ suất một chút thôi là tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Cũng chính vì lẽ đó mà nơi này cũng là nơi thích hợp nhất để dàn cảnh giết người không lưu lại manh mối.

Charlie nhìn con dốc phía trước đang dần dần hiện ra đáy lòng lại có phần nặng nề khó chịu. Hắn nhìn về phía nam nhân hai mắt vẫn còn đang nhắm chặt nằm gục ở ghế sau. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy thâm tâm mình có chút do dự khi trực tiếp xuống tay.

Kỳ thực thì hắn ta cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì, cái gọi là lương tri hay lòng thương người gì đó đã sớm bị cuộc đời khốn nạn này đè nát.

Charlie vốn là một đứa con lai, mẹ hắn bị một gã đàn ông ngoại quốc lừa hôn rồi sinh ra hắn. Tên này lừa lấy hết tài sản của mẹ anh thì biển mất, để lại bà một thân một mình mang nặng đẻ đau, chịu đủ loại điều tiếng giày vò từ xã hội.

Ngày hắn ra đời, mẹ hắn mất. Hắn vừa đến với thế giới này đã trở thành trẻ mồ côi.

Tuổi thơ của Charlie lớn lên trong sự ghẻ lạnh của ông bà ngoại và sự ghét bỏ, khinh thường của những người thân thuộc trong họ hàng. 15 tuổi hắn bỏ nhà ra đi, bắt đầu sống cuộc sống của một thằng bụi đời bị người ta xem là rác rưởi. Trộm cắp, đánh nhau, thậm chí là ngồi tù, hắn đều đã nếm thử.

Năm 17 tuổi, Charlie lần nữa ngựa quen đường cũ, đi giật túi xách của một người phụ nữ trung niên, nhưng chuyện không thành. Hắn bị người xung quanh bắt được, hung hăng đánh cho một trận, thân thể bầm dập bán sống bán chết. Cũng chính lúc đó, Dịch Kiến Minh đã xuất hiện và cứu vớt hắn khỏi đống bùn lầy. Giữa những tiếng hô hào chửi rủa mắng nhiếc, ông xuất hiện như một vị thần, nhẹ nhàng đỡ hắn lên, nhẹ nhàng mang hắn thoát li khỏi bóng đêm vô tận, nhẹ nhàng mang hắn về lại cuộc sống đúng nghĩa của một con người.



Dịch Kiến Minh! Cái tên này hắn nghe được vào năm 17 tuổi, cũng là cái tên mà hắn nguyện dùng cả đời này để sùng bái tôn thờ. Cái mạng này của hắn ở thời khắc được ông nhặt về, liền vì ông mà sống, cũng chỉ vì ông mà tận lực vâng lời. Charlie không cần biết đúng sai phải trái, cũng không cần biết đến lí lẽ tình người, hắn chỉ biết chỉ cần là điều mà Dịch Kiến Minh giao phó, hắn tuyệt đối sẽ không từ nan...chỉ là...chỉ là người nằm ở phía sau xe không phải loại người tâm cơ gian xảo, cũng không phải loại người thâm độc đê hèn đến mức phải nhận về cái chết.

"Cốc, cốc !"

Charlie còn đang chần chừ suy nghĩ thì bị âm thanh truyền đến từ tấm kính thủy tinh gọi tỉnh. Hắn lanh mặt nhìn sang liền trông thấy một gã đàn ông đang một tay cầm lái mô tô, một tay ra hiệu cho hắn dừng lại ở phía trước. Gã là Paul cũng là một trong số ít những vệ sĩ được Dịch Kiến Minh tín nhiệm. Paul cũng có xuất thân là lính đặc chủng, đã từng có 8 năm rèn luyện trong quân ngũ. Chỉ cần là chuyện quan trọng, ông chủ đều sẽ để cho Paul đi theo hỗ trợ hắn thực hành.

Ví như lần này, chuyện theo dõi Hàn Doãn Thiên cũng do gã đảm nhận căn hộ ở đối diện với căn 315 cũng là do gã thuê, việc bắt người có thể diễn ra trót lọt cũng là nhờ một tay gã sắp xếp.

Với kinh nghiệm nhiều lần trải qua khảo hạch và thực hiện nhiều nhiệm vụ nguy hiểm trong quân đội, chuyện dựa vào điểm mù của camera để qua mắt bảo vệ chỉ là chuyện quá đỗi dễ dàng đối với Paul. Đầu tiên, gã tìm cầu dao tổng của khu chung cư, thành công cúp cầu dao khiến toàn bộ khu A mất điện, chỉ cần như vậy thì toàn bộ camera được lắp đặt đều bị vô hiệu hóa. Đợi đến khi bảo vệ phát hiện ra sự việc thì ít nhất cũng là 10 phút sau.

10 phút đó là quá đủ để bọn họ tiến hành bắt người. Chờ đám A Tứ dụ được Dịch Dương đi rồi thì Charlie liền không chút trở ngại nào mà mang theo người thật men theo lối cầu thang bộ rời đi . Suốt quá trình di chuyển từ thành phố S đến thành phố Y, Paul đều lái mô tô chạy theo ở phía sau để giám sát, kế hoạch từ đầu đến cuối không hề lộ ra một tia sơ hở.

Charlie nhận được ám hiệu liền cho xe tấp vào lề đường. Nơi hắn dừng lại là trên đỉnh một con dốc đứng, đoạn đường chỗ này khá hẹp, lại vắng vẻ, cực kỳ thích hợp để ra tay.

Hắn mở cửa đi vòng ra sau xe, nhìn vẻ mặt bình thản của nam nhân đang nằm bên trong, động tác có chút chậm chạp.

"Mày sao vậy? Còn chần chừ cái gì ? Làm mau lên." Paul đem ánh mắt cảnh giác nhìn ngó xung quanh, nhận thấy Charlie vẫn còn mãi không động liền tiến lên thúc giục.

Hắn nghe lời gã nhắc, đành dẹp bỏ mớ cảm xúc hổ thẹn áy náy ở trong lòng sang một bên, nhanh nhẹn mở cửa xe, bế Doãn Thiên đặt vào hàng ghế lái.

Paul đứng cạnh cũng bắt đầu mang bao tay, dùng khăn lông cẩn thận lau sạch vết tích.



Sau khi xong việc liền kiểm tra xem anh đã có dấu hiệu tỉnh lại chưa. Xác nhận anh vẫn còn hôn mê sâu, gã mới vừa lòng lui bước.

Charlie thu xếp thế ngồi cho Doãn Thiên sao cho hợp lí nhất, rồi mới xoay chìa khóa khởi động xe. Hắn gạt cần số, chân đạp lên chân anh để nhấn ga. Bởi vì xe sử dụng hộp số tự động thế nên vận tốc hoàn toàn phụ thuộc vào thao tác của người điều khiển. Đợi đến lúc chiếc ô tô con đã ổn định lăn bánh, Charlie liền mở cửa xe rồi nhảy ra ngoài.

Ngày ấy sau khi nhặt hắn về, Dịch Kiến Minh trực tiếp ném hắn vào quân ngũ, huấn luyện gần 8 năm. Đối các thế võ dùng để tự vệ Charlie nắm bắt rất kỹ, vậy nên chuyện hắn nhảy ra khỏi cửa xe mà không chịu bất kỳ thương tích nào cũng là chuyện thường tình.

Charlie an toàn tiếp đất, hắn lồm cồm đứng dậy, ánh mắt có chút thẫn thờ nhìn theo bóng dáng của chiếc ô tô con đang mất lái lao đi với vận tốc kinh người.

Cuối con dốc là một đoạn cua gắt, diện tích mặt đường lại khá hẹp nếu chiếc xe vẫn tiếp tục di chuyển với vận tốc gần cả trăm kilomet trên giờ như vậy thì khó lòng tránh khỏi hai trường hợp sau:

Một là chiếc xe cứ thế mà tông thẳng vào rào chắn, trực tiếp rơi xuống biển. Còn hai là tông phải vách núi, đầu xe vỡ vụn. Dù là trường hợp nào thì người ngồi bên trong cũng lành ít dữ nhiều.

Quả nhiên, chỉ vài phút sau, Charlie đã nghe thấy thanh âm va chạm của kim loại nặng. Chiếc ô tô con cứ thế mà tông trực diện vào rào chắn rồi lao mình xuống biển.

"Xin lỗi!" Hắn nhắm chặt mắt, ngữ khí phát ra nhỏ đến mức hoàn toàn bị tiếng sóng vỗ mạnh mẽ nhấn chìm.

"Đi thôi!" Paul lái xe đến trước mặt Charlie, gã lạnh lùng nhìn hắn rồi ném sang một chiếc mũ bảo hiểm.

Charlie dễ dàng đón lấy, thuần thục đội vào rồi trèo lên.

Chiếc phân khối lớn cứ thế mà rời đi dưới màn đêm u ám để lại sau lưng là tiếng gió rít gào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.