Vừa lúc hai người đang giằng co qua lại ngoài hành lang thì Lương Thừa Tuấn kịp lúc trở về. Y vội vàng tiến đến, mạnh mẽ can ngăn.
"Anh làm gì vậy? Mau buông anh ấy ra!"
"Bác sĩ Lương!" Doãn Thiên theo bản năng mà nhìn đối phương bằng ánh mắt khẩn cầu cứu giúp.
"Tôi cứ không buông đấy, anh lấy quyền gì để xen vào chuyện của hai chúng tôi" Đôi đồng tử đen huyền vốn đã âm trầm lạnh lẽo nay nhìn thấy người tới là Lương Thừa Tuấn thì càng thêm phần ác liệt rét căm. Thậm chí còn thể hiện rõ sự cạnh tranh thù địch.
"Nơi này là trước cửa nhà tôi, anh Hàn lại là bạn của tôi, sao tôi có thể nhắm mắt làm ngơ cho được." Y cũng không thèm nhượng bộ, bình tĩnh nhìn Dịch Dương, đanh giọng nói.
"Tôi không biết giữa Dịch tổng đây và anh Hàn đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi mong anh hãy tôn trọng quyết định của anh ấy. Nếu anh Hàn đã không muốn đi cùng anh, vậy xin anh hãy bỏ anh ấy ra.
"Anh nói gì?" Thần sắc trên mặt Dịch Dương ngày một khó coi.
"Đây là nhà của anh?" Hắn chỉ thẳng vào căn hộ 315, gắn giọng hỏi.
"Hai người ở chung?"
Dịch Dương lúc này mới chịu buông tay, ngỡ ngàng nhìn Doãn Thiên, nhếch môi cười chua chát.
"Em không muốn quay về...là vì hắn ta sao?"
"Tôi và bác sĩ Lương không giống như anh nghĩ." Anh có chút cuống cuồng giải
thích.
"Vậy thì như thế nào?" Hắn bị chính cơn ghen của mình át đi lí trí, châm chọc
nói:
" Trước kia, hắn ta chỉ là bác sĩ điều trị thôi mà hai người đã thân mật cười cười nói nói rồi. Bây giờ ngày đêm sống chung dưới một mái nhà thì còn thân mật đến mức nào nữa? Có phải là đã lên..gi..ư..ờ..n..g.."
Dịch Dương còn chưa nói hết câu, một bên má má đã truyền đến cảm giác tê rần bỏng rát.
Doãn Thiên nhìn lòng bàn tay đang khe khẽ run run, ruột gan như thắt lại, đau đớn tột cùng. Anh khó khăn hít khí, cố gắng che đậy sự thương xót mủi lòng.
"Đừng nghĩ ai cũng đê tiện như anh. Tôi và bác sĩ Lương hoàn toàn chỉ xem nhau là bạn bè trong sáng, một chút ý nghĩ sai lệch cũng không có. Thế nên... tôi mong anh đừng lấy lòng tiểu nhân mà đo lòng quân tử."
Hắn đứng lặng tại chỗ, đôi mắt phượng hẹp dài đau đáu nhìn đối phương.
"Thiên!" Dịch Dương thấp giọng gọi, thanh âm có phần lạc hẳn đi.
"Anh...xin lỗi...Là anh giận quá mất khôn...là anh hồ đồ nói năng xằng bậy....anh đáng bị đánh...đáng bị đánh" Hắn run rẩy nắm lấy tay anh, nỉ non khẩn thiết.
"Em đánh cũng đã đánh rồi, vậy có phải là hết giận rồi đúng không? Nếu hết giận rồi, vậy chúng ta về nhà đi...được không?"
Doãn Thiên dứt khoát giằng ra, trên mặt vẫn là biểu tình lạnh lùng vô cảm nhưng mấy ai biết được trái tim anh đã đau đến ê ẩm, dại khờ.
"Anh về đi và đừng bao giờ đến đây tìm tôi nữa. Tôi xin anh hãy để tôi sống một cuộc đời dung dị bình thường."
"Thiên..."Giọt lệ mà Dịch Dương cố gắng kiềm nén cuối cùng cũng vô thức lăn dài trên gương mặt hốc hác xanh xao.
"Em nhất định là vẫn còn giận đúng không? Vậy thì đánh anh đi...đánh cho đến khi nào em hết giận. Rồi chúng ta cùng nhau trở về..."
"Dịch Dương! Anh đừng cố chấp nữa được không? Tôi đã nói rất rõ rồi. Mong anh tự trọng." Doãn Thiên mất kiên nhẫn lớn tiếng.
"Anh xin em.. Cho anh thêm một cơ hội nữa thôi.."
Anh nhìn hắn, lòng như bị một tản đá to đè nặng nhưng vẫn quyết tuyệt quay đi.
"Xin lỗi! Tôi không thể vứt bỏ tôn nghiêm của mình để ở cạnh bên anh.
Dịch Dương thẫn thờ nhìn cánh cửa gỗ lạnh lùng khép lại. Thái độ của Doãn Thiên cứng rắn như vậy, cũng tuyệt tình đến như vậy thì hắn còn có thể làm gì để cứu vãn nữa đây? Giấy tờ chuyển nhượng tài sản và cổ phần của Thiên Ưng hắn đã mời luật sư giỏi nhất S thị soạn sẵn công văn rồi, chỉ thiếu mỗi chữ ký. Đến nhẫn cưới hắn cũng đã đặt xong, chỉ chờ ngày được trịnh trọng đeo lên ngón tay dài thanh mảnh của người thương. Thậm chí đến chuyện bay sang Mỹ để đăng ký kết hôn hắn cũng dự tính trước. Thế nhưng, sau một chuyến công tác trở về, mọi viễn cảnh tốt đẹp mà hắn đã vẽ ra đều từng cái, từng cái một tan biến thành bọt biển.
Suốt cả tuần nay, mấy ai biết được, hắn như thể phát điên, muốn lật tung cả thành phố này lên để tìm kiếm thân ảnh quen thuộc của anh. Mấy ai biết hắn đã bao nhiêu đêm thức trắng chỉ vì ngồi chờ đợi những cuộc gọi từ thuộc hạ báo cáo lại tin tức. Cũng có mấy ai biết trong những ngày Doãn Thiên không có trong biệt thự hắn đã bao nhiêu lần vô thức hỏi đám người hầu trong nhà rằng anh chạy đi đâu rồi.
Hắn khổ sở như vậy cũng đáng thương đến như vậy, thế nhưng anh vẫn một mực không chịu cùng hắn trở về, một mực muốn đuổi hắn đi, cũng một mực muốn li khai khỏi hẳn.
Hắn không trách anh, hắn chỉ tự trách mình. Là hắn khốn nạn trước, là hắn tàn nhẫn với anh trước cũng là hắn không đủ năng lực để khiến anh tin vào đoạn tình này.Tất cả vẫn là do hắn tự gieo gió gặt bão. (T)
"Dịch tổng!" Lương Thừa Tuấn tiến lên một bước, cẩn thận dò xét tâm ý của Dịch Dương.
"Có thể nói chuyện một chút được không?"
Lúc này, hắn mới bất đắc dĩ thu lại tầm mắt, lãnh đạm nhìn đối phương.
"Nói đi."
Lương Thừa Tuấn không mấy để tâm đến thái độ khó chịu và ánh mắt như muốn giết người của Dịch Dương, y vẫn giữ nét mặt ôn hòa, bình thản cất tiếng.
"Tôi là Gay." Lời này vừa nói ra, Lương Thừa Tuấn liền cảm nhận được ánh mắt của người đối diện nhìn mình càng thêm ác liệt. Hơn thế, y còn nghe thấy tiếng các khớp ngón tay vang lên tiếng răng rắc thật khẽ khi bị chủ nhân của nó siết chặt thành quyền. (1)
"Anh yên tâm...tôi là Bot. Tôi với anh Hàn chỉ như bạn bè thông thường, một chút tâm tư sai lệch cũng không có. Còn chuyện tôi giúp đỡ anh ấy, chẳng qua là vì...khi xưa chẳng có ai vươn tay ra giúp tôi."
Nói đến đây, Lương Thừa Tuấn lại khế cong môi cười, một nụ cười chẳng mang hàm nghĩa gì nhưng trong mắt y lại là một mảnh tang thương mờ mịt.
"Vậy nên, tôi mong Dịch tổng đừng dùng loại ánh mắt như muốn đâm thủng tim gan này để nhìn tôi. Tôi nhận không nổi đâu."
"Anh chỉ muốn nói với tôi nhiều đó thôi sao?" Hắn lạnh nhạt hỏi nhưng sát khí phóng ra đã vơi bớt bội phần.
"Không phải." Lương Thừa Tuấn trầm giọng, vẻ mặt ôn hòa cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt nghiêm nghị ổn trọng của người từng trải.
"Tôi muốn hỏi anh một chuyện...Anh là thật lòng muốn tính chuyện lâu dài với anh Hàn hay chỉ là ..."
'Tôi tuyệt đối là nghiêm túc muốn cùng em ấy tính đến chuyện trăm năm. Đối với tôi mọi thứ trên đời này đều có thể là một cuộc chơi nhưng tình yêu thì không bao giờ đem ra để đùa bỡn."
Y chẳng mấy bất ngờ trước câu trả lời của hắn, đôi con ngươi nhạt màu thoáng cái tối đi.
"Dịch tổng biết không? Trước kia cũng có người từng nói với tôi một câu tương tự. Nhưng hiện tại hắn ta đã có vợ rồi. Cái nghiêm túc mà anh nói với anh Hàn liệu có khác gì với cái nghiêm túc mà hắn ta đã từng nói với tôi?"
Đến đây Lương Thừa Tuấn lại nhìn sang Dịch Dương rồi nở một nụ cười chua chát.
"Cái loại tình cảm trái với lẽ thường này chỉ có thể tồn tại tốt đẹp trong bóng tối mà thôi, chứ mấy ai nguyện vì nó mà đánh đổi cả tương lai sự nghiệp. So với địa vị, gia thế và danh tiếng trong xã hội thì loại tình cảm cấm kỵ kia chẳng khác gì đám tàn quân bại trận. Những lời nói đường mật hay những câu khẳng định một đời một kiếp đã từng thốt ra...liệu có thiết thực bằng một tờ giấy đăng ký kết hôn hay một hôn lễ long trọng chính thức hay không?"
"Những chuyện đó, anh không cần lo, tôi thừa khả năng để cho người tôi yêu
một cái danh phận xác đáng. Tôi không biết bác sĩ Lương đây đã trải qua những chuyện đau khổ gì và tôi cũng không có hứng thú để biết. Tôi chỉ mong anh nhớ rõ một điều... tôi là Dịch Dương là một cá thể độc lập duy nhất, tôi có trái tim và bộ não riêng của mình, thế nên đừng bao giờ lấy cách sống cũng như cách hành xử của người khác mà quy chụp lên tôi."
Dứt lời, hắn liền chẳng kiêng nể gì mà mang theo vẻ mặt lạnh nhạt, không chút cảm xúc cất bước rời đi. Hắn biết sẽ có rất nhiều người nghi ngờ tình cảm của hắn, hắn cũng biết Doãn Thiên chính là vì không tin tưởng hắn nên mới hết lần này đến lần khác nói ra cự tuyệt. Thế nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc, hắn sẽ từ từ chứng minh cho anh thấy, chứng minh cho tất cả mọi người thấy tình yêu của hắn chính là nói được làm được.
Lương Thừa Tuấn có chút kinh ngạc trước câu trả lời của Dịch Dương, cái khí thế thẳng thắn kiên định kia, khiến cho y phải thay đổi góc nhìn. Xem ra không phải ở trong giới LGBT này không tồn tại tình yêu đích thực mà là y không có đủ diễm phúc để tìm được đúng người.