Chiều hôm sau, Doãn Thiên đang cặm cụi loay hoay dưới bếp hầm thịt theo công thức nấu ăn học được từ trên mạng thì chuông cửa bất ngờ reo vang.
Anh vội vàng tắt bếp rồi cởi tạp dề ném sang một bên, trong lòng vẫn đinh ninh người bấm chuông là Lương Thừa Tuấn hoặc là bộ phận chuyển phát nhanh nên anh trực tiếp bước ra mà không thèm kiểm tra thông qua lỗ mắt thần.
Vậy nên, cánh cửa lớn vừa mở, Doãn Thiên còn chưa kịp nhìn thấy đối tượng đến là ai, cả cơ thể đã rơi vào một cái ôm ấm áp. (
Toàn thân anh thoáng chốc cứng đờ khi nhận ra mùi nước hoa quen thuộc đang chập chờn vờn quanh nơi chóp mũi.
"Dịch...Dương..!" Yết hầu anh khô khốc, có đôi phần nghẹn ứ run run.
Đối phương vẫn giữ nguyên tư thế, im lặng chẳng trả lời. Vòng tay hắn càng thêm siết chặt, hệt như muốn đem cả thân thể của Doãn Thiên khảm sâu vào trong máu thịt của chính mình. Hắn mệt mỏi gục đầu vào bã vai anh, vùi mặt vào cổ anh, tham lam hít lấy hít để mùi hương rất riêng mà mỗi đêm hắn vẫn hằng mong nhớ.
"Dịch Dương!" Doãn Thiên khẽ gọi thêm lần nữa. Kỳ thực lực tay của hắn quá mạnh khiến cho eo anh có chút đau.
Dịch Dương lần này mới phản ứng lại, hắn từ từ thả lỏng, hai mắt có chút đỏ ấm ức nhìn Doãn Thiên.
"Chẳng phải em đã hứa sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về sao? Em còn nói...chỉ cần anh thành công ký được hợp đồng em sẽ vào bếp nấu cho anhmột bữa thật ngon. Sao em không giữ lời?"
"Xin lỗi...tôi..." Anh phiền muộn rũ mi, né tránh ánh nhìn đầy ấp thâm tình của người trước mặt.
Hắn đi được một đoạn, liền phát hiện Doãn Thiên vẫn trầm mặc đứng yên.
"Xin lỗi! Tôi không thể cùng anh về lại Trúc Uyển Cư."
Dịch Dương nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, ánh mắt liền lộ ra vài phần bất an lo sợ. Hắn lần nữa tiến đến,vẻ mặt cầu khẩn nồng đậm ưu thương.
"Tại sao? Hắn hỏi, rồi cũng đoán ra được vấn đề.
"Có phải là ba anh đã nói gì đó với em không? Có phải là ông ấy đã cho người uy hiếp hoặc đe dọa em đúng không? Thiên...Em đừng sợ...Đã có anh ở đây, anh nhất định sẽ không để bất kỳ ai động đến em. Tin anh đi. Anh hoàn toàn đủ khả năng để bảo vệ em, bảo vệ tình cảm của chúng mình"
"Không phải." Anh lắc đầu phủ nhận. Đôi đồng tử đen huyền chẳng dám đối diện với cặp mắt phượng sắc bén thông minh.
"Bác Dịch không có uy hiếp hay đe dọa gì tôi cả. Đây là chủ ý của tôi."
"Anh không tin! Nhất định là ông ấy đã nói gì đó với em mới khiến em lặng lẽ rời đi như vậy." Dịch Dương quả quyết, bàn tay lại gắt gao siết chặt.
"Trước lúc anh sang Nhật chẳng phải tình cảm của chúng ta vẫn còn rất tốt sao? Em còn nói, chỉ cần cho em thêm thời gian, em sẽ từ từ chấp nhận anh. Vậy tại sao bây giờ lại đổi ý? Tại sao bây giờ lại vô duyên vô cớ muốn rời bỏ anh? Trái tim anh nào có phải đồ chơi mặc sức em tùy hứng."
Hai mắt Dịch Dương hắn đầy tơ máu ẩn ẩn còn mang theo tính xâm lược điên cuồng.
"Bây giờ anh cho em hai lựa chọn. Một là ngoan ngoãn cùng anh tay trong tay quay lại Trúc Uyển Cư. Hai là anh sẽ trực tiếp trói em lại rồi vác trở về."
"Anh không có quyền bắt ép tôi!" Doãn Thiên ra sức chống cự, muốn giãy khỏi sự kìm kẹp của Dịch Dương.
"Đừng khiến anh phải dùng thủ đoạn đê hèn để có được em. Anh không muốn và anh nghĩ em cũng không muốn. Vậy nên, trước khi anh mất hết kiên nhẫn...hãy theo anh về đi. Dịch thiếu phu nhân!"
Đứng trước sự áp bách và khí thế dọa người của hắn, anh chỉ biết dựa theo bản năng mà lùi sát mép tường
"Tôi không về. Nơi đó không phải nhà của tôi." Doãn Thiên cắn cắn môi phản bác, nội tâm đã hỗn loạn rối mù. Anh lấy hết can đảm mà nhìn thẳng vào mắt đối phương, vô cùng phẫn uất nói:
"Tôi xin anh...tha cho tôi. Tôi chỉ là một con người thấp khám bình thường. Tôi bình thường đến mức có phần yếu đuối và nhu nhược.Tôi không đủ ưu tú, cũng không đủ trác tuyệt để sánh bước cùng anh. Cánh cửa hào môn xa hoa ấy, tôi chẳng còn sức lực để chen chúc tiến vào."
"Anh không cần em phải xuất sắc, cũng không cần em ưu tú trác tuyệt hay địa vị sang giàu. Anh chỉ cần em nguyện ý lưu lại ở bên anh." Dịch Dương dịu giọng xuống, âu yếm vươn tay xoa nhẹ lên gò má hơi nhợt nhạt gầy gò.
"Đừng để ý đến những chuyện vặt vãnh đó. Chúng ta cùng nhau sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi."
"Anh không hiểu." Doãn Thiên khổ sở quay đi, sâu trong mắt là phần tình cảm đạm.
"Anh không để ý nhưng người khác để ý và tôi cũng để ý. Chúng ta quá khập khiễng. Cho dù không kể đến địa vị và xuất thân, thì chỉ mỗi chuyện tôi là đàn ông thôi...tôi đã chẳng thể nào đường đường chính chính ở cạnh anh rồi."
"Thiên..." Hắn thấp giọng cắt ngang, muốn nói gì đó để dỗ dành an ủi nhưng đối phương lại cay đắng lắc đầu.
"Đừng cố chấp nữa. Tình yêu của anh chỉ là một thứ tình cảm nực cười đáng khinh trong miệng đời bạc bẽo và là gánh nặng đối với tôi" Lòng bàn tay Doãn Thiên âm thầm siết chặt. Anh nhìn thấy nét thương tâm hiện lên trên khuôn mặt Dịch Dương, thế nhưng vẫn bấm bụng cố tỏ ra lạnh nhạt.
"Ngày nào tôi còn day dưa qua lại với anh thì ngày đó tôi phải mang trên người cái danh nam điểm. Một chút tự trọng hay tôn nghiêm cũng không còn.
Hắn sững sờ đứng ngày đơ cứng ngắc, ánh mắt như mất đi tiêu cự, trống rỗng nhìn anh. Đôi môi mỏng khẽ khàng mấp máy, nghĩ ngợi một hồi lâu cũng chẳng biết nói gì.
"Dịch Dương! Anh là người thừa kế của Dịch thị - Ocean, tương lai còn phải vì huyết mạch của Dịch gia mà khai chi tán diệp. Tôi chỉ là một thằng đàn ông thô thiển làm sao có thể đảm đương được việc này"
"Anh không cần con cái...anh chỉ cần em."
"Đừng ích kỷ như thế." Giọng Doãn Thiên có chút nghẹn ngào.
"Tôi biết anh rất coi trọng tôi...Nhưng mà...cuộc sống của anh không chỉ có mình tôi. Anh còn ba anh, còn gia đình của anh.Tôi không muốn anh vì tôi mà phải chọn lựa giữa người yêu với người nhà."
Nói đến đây, Doãn Thiên lại buồn bã thở dài. Đôi mắt hạc hoen mờ tầng lệ mỏng, đau đáu nhìn Dịch Dương. Chân thành khuyên giải:
"Nghe lời tôi, trở về đi. Trở về với cuộc sống trước kia của anh đi, đó mới là thế giới thuộc về anh. Đừng yêu tôi nữa, con đường đồng tính không dễ đi đâu."
"Trở về sao? Trở về với cuộc sống sống trước kia của anh sao? Trở về với thế giới vốn vĩ thuộc về anh?" Hắn chua chát lặp lại từng câu từng chữ mà anh nói. Nhoẻn miệng cười một cách rất khó coi.
"Cuộc sống đó là cuộc sống như thế nào?" Hắn hỏi rồi cũng tự lẩm nhẩm trả
lời.
"Là cuộc sống hằng ngày chỉ có công việc và công việc, khô khan như máy móc, đúng giờ đi làm rồi đúng giờ tan sở sao? Hay là cuộc sống mà mỗi đêm khi giật mình tỉnh giấc chỉ nhìn thấy vị trí bên cạnh là một khoảng chăn gối lạnh tanh cùng với bốn bức tường quạnh hiu tẻ nhạt. Thế giới thuộc về anh...nó hoàn toàn trở nên vô nghĩa nếu để vụt mất em."
"Dịch Dương...
Doãn Thiên vẫn còn muốn phản biện nhưng lời vừa nói ra đã bị người bịt kín. Cánh môi mỏng trằn trọc không rời, như hờn dỗi mà hung hăng gặm cắn.
Bị hôn bất ngờ, anh có phần choáng váng, ngây ngốc đứng ngẩn ra. Hơi thở quen thuộc luồng vào trong khoang miệng khiến cho đầu quả tim đập rộn liên hồi. Anh thật lòng nhớ thương hương vị ngọt ngào nam tính ấy. Rất muốn ôm đối phương mà khóc một trận to. Rất muốn trở về Trúc Uyển Cư đoàn tụ. Thế nhưng...những lời nói cay nghiệt cùng thái độ miệt thị khinh khi của Dịch Kiến Minh khiến cho anh hiểu rõ, đoạn tình này vấp phải quá nhiều rào cản can ngăn.
Thành kiến là một loại ý niệm khó đổi dời.
Doãn Thiên dùng hết sức đẩy mạnh người trước mặt, làm Dịch Dương loạng choạng lùi về sau.
"Tôi đã nói rõ rồi, tôi không muốn theo anh...về sau cũng không muốn cùng anh có thêm bất kỳ mối liên hệ nào nữa. Xin anh hãy về cho."
"Em thật lòng muốn như vậy sao?" Hắn thống khổ nhíu mày, dường như chẳng dám tin vào những gì vừa nghe thấy.
"Đúng vậy." Anh đáp, nơi ngực trái lại quặn thắt đớn đau.
"Em nói dối" Dịch Dương gần như bị đả kích mà gắt gỏng gào lên. Hắn thô bạo tiến đến giữ chặt lấy cổ tay của Doãn Thiên. Ép anh phải đối diện với ánh mắt hắn đầy tơ máu.
"Em rõ ràng không muốn như vậy! Em rõ ràng cũng có tình cảm với anh. Ban nãy khi anh hôn em, em không hề kháng cự. Vậy tại sao phải dối lòng? Tại sao phải tàn nhẫn đuổi anh đi? Là vì ba anh sao? Hay là vì miệng đời ác ý? Trong lòng em những lời nói ngoài tai đó còn quan trọng hơn cả anh à? Anh có thể vì em mà đấu tranh với gia đình, cũng có thể vì em mà đạp lên dư luận, chỉ mong em vì anh mà cố gắng một lần"
"Buông.." Doãn Thiên vùng vằng giãy giụa, cổ tay bị nắm đến phát đau nhưng người trước mặt lại chế trụ anh chặt chẽ.
"Không!" Vừa nói Dịch Dương vừa mạnh mẽ lôi kéo Doãn Thiên đi ra cửa lớn.