Hai giờ sáng, tại thời điểm mà khắp các nẻo đường lớn nhỏ trong thành phố S dường như chìm vào màn đêm tĩnh lặng thì một chiếc Bentley màu vàng lại như xé gió mà lao đi với vận tốc 80km/h.
Con chiến mã đắt tiền rất nhanh liền rời khỏi xa lộ thông thoáng, rẽ vào khu biệt thự cao cấp tọa lạc tại trung tâm.
Vẫn là ánh đèn vàng quen thuộc, cánh cổng sắt chạm trổ tinh tế khoa trương, căn biệt thự với lối kiến trúc phương Tây cổ kính nhưng tất cả sự lộng lẫy huy hoàng ấy lại khiến cho nội tâm của kẻ trở về cảm thấy vô cùng tù túng và ngột ngạt lạ thường.
Dương Đình Thông mặt không cảm xúc, chậm rãi lái xe vào garage rồi đi thẳng về phòng.
Nhẹ nhàng mở cửa, trên chiếc nệm dày êm ái vẫn là một thân ảnh nhỏ bé đơn độc đang nhắm mắt ngủ say.
Gã cố gắng bước khẽ, tránh làm ảnh hưởng đến giấc mộng yên bình đẹp để của người thương. Cẩn thận ngồi xuống cạnh mép giường, vươn tay vuốt ve gò má hồng trơn mịn. Trân trọng, âu yếm hệt như đang sờ vào một món đồ dễ vỡ, mỏng manh.
Hiếm khi sâu trong đôi con ngươi tràn ngập dã tâm và dục vọng lại hiện lên một tia ôn nhuận thâm tình.
Dương Đình Thông cứ như vậy mà lặng im ngắm nhìn người trước mặt. Nhìn thật kỹ, thật lâu, như thể...dẫu có nhìn nhiều bao nhiêu vẫn không cảm thấy đủ.
Người con gái ấy vốn dĩ đã gầy gò thanh mảnh nay lại càng yếu ớt xanh xao. Nước da trắng nõn ngày nào giờ lại trông có vẻ cực kỳ nhợt nhạt. Cô mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ đô, an tĩnh nằm trên giường say giấc. Tuy hàng mi khép chặt nhưng vẫn có thể nhận ra được nét diễm lệ yêu kiều. Đuôi mắt phượng rất dài, hốc mắt sâu cùng với chóp mũi cao tinh tế. Cô rất đẹp, tựa như một tinh linh không nhiễm bụi trần.
Gã còn nhớ rất rõ, trong lần đầu gặp mặt, chính đôi mắt biết cười cùng vẻ ngoài thuần khiết kia đã khiến trái tim gã bồi hồi đập loạn, si dại trầm mê.
Dịu dàng đặt lên trán đối phương một nụ hôn trân quý. Dương Đình Thông lại không ngăn được nỗi nhớ thương trong lòng mà di dời xuống cánh môi mềm căng mọng, tham luyến day dưa.
Gã dè dặt cọ xát, dùng đầu lưỡi của mình luồng lách tiến vào trong. Đang muốn làm sâu thêm nụ hôn ướt át thì ánh mắt vô tình chạm phải đôi con ngươi lạnh lẽo đen huyền.
"Ả tình nhân bên ngoài vẫn chưa làm anh thỏa mãn sao?" Người trên giường đã thức, gương mặt hững hờ lãnh đạm, nhìn thẳng Dương Đình Thông chế giễu.
Đối diện với thái độ khinh thường xa cách kia, đầu tim gã như bị ai đó dùng dao nhọn băm vằm chọc khoét. Gã hơi nhếch khóe môi, vẽ ra một nét cười đắng cay chua chát.
"Em đừng quên...em mới là vợ của tôi." Dương Đình Thông hung ác bóp chặt chiếc cằm thon, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, gắn từng chữ. (1)
"Đinh Tuệ Ninh! Em là của tôi...mãi mãi chỉ thuộc về riêng tôi. Bây giờ, tôi muốn em phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Cho dù em có không nguyện ý, cho dù em có oán hận tôi như thế nào đi nữa thì cũng phải dạng chân ra hầu hạ. Cả đời này của em...nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến sẽ thoát khỏi cuộc hôn nhân trói buộc này"
Dứt lời gã liền thô bạo đè ép cô dưới thân, không chút tiếc thương mà xé bỏ chiếc áo ngủ mỏng manh mềm mại, điên cuồng hạ nụ hôn xuống cằm, cổ, rồi dừng lại ở chiếc xương quai xanh mảnh khảnh nhô cao.
"Mang áo mưa vào đi." Đinh Tuệ Ninh lạnh nhạt lên tiếng. Hai mắt cô trống rỗng vô hồn.
"Tôi sợ bẩn."
"Bẩn?" Dương Đình Thông khàn khàn lặp lại. Bỗng chốc gã như phát rồ mà ngửa đầu cười lớn. Gã cười đến vành mắt đỏ hoe, ruột gan đau thắt, cười đến độ khổ sở thương tâm.
Mãi đến khi cặp chân dài đứng vững, gã mới điên cuồng bạo nộ, hất tung tất cả mọi thứ trong phòng.
Tiếng những món đồ trang trí bằng thuỷ tinh rơi xuống sàn vỡ vụn, hệt như chính cuộc tình mà gã đã rắp tâm sắp xếp tranh giành.
Bất chợt tầm mắt tối tăm vặn vẹo nhìn lên tấm ảnh cưới cỡ lớn được đóng khung tỉ mỉ treo ngay ngắn trên tường. Càng nhìn càng châm biếm, càng nhìn càng cảm thấy tự giễu nực cười.
Tấm ảnh kia chẳng khác gì đang nhạo báng gã. Nhạo báng gã hèn mọn ngu si, luôn lừa mình dối người rằng bản thân chính là kẻ chiến thắng trong ván cờ tình ái. Để rồi hiện thực phũ phàng cho gã biết...gã đã thua đến mức nội tâm chết lặng tựa tro tàn.
Dương Đình Thông tức giận cầm lấy tách trà còn nguyên vẹn trên bàn hung hăng ném mạnh vào ảnh cưới, tự tay phá nát hết tất thảy hình ảnh hoàn mỹ lúc ban đầu.
"Em chê tôi bẩn? Vậy trong mắt em ai mới là người sạch sẽ?" Ngữ khí của gã mang theo vài phần cười cợt mỉa mai. Ánh mắt lại tràn ngập hận thù, đố kỵ.
"Hàn Doãn Thiên sao?" Gã nhếch môi khinh bỉ.
Đinh Tuệ Ninh khó chịu nhíu mày, vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ không hề để tâm đến lời nói của Dương Đình Thông. Cô cố gắng sửa sang lại quần áo rồi dứt khoát quay mặt đi chỗ khác, mặc cho gã nổi điên.
"Tôi biết ngay, trong lòng em vẫn còn có nó." Dương Đình Thông cười khẩy.
"Đúng là bên ngoài tôi day dưa qua lại cùng người phụ nữ khác. Em chê tôi bẩn, tôi không có gì để nói. Nhưng để so với Hàn Doãn Thiên thì chưa biết là ai bẩn hơn ai đâu."
"Anh đừng có đụng chuyện gì cũng lôi anh ấy vào chửi rủa" Đinh Tuệ Ninh không nhịn được mà bắt đầu phản bác.
"Em là đang bên vực người yêu cũ của mình sao?" Ánh mắt gã âm u ngoan độc.
"Thì ra trong mắt em...nó tốt đẹp đến vậy. Vậy thì sẵn đây tôi cũng cho em biết Hàn Doãn Thiên mà em luôn tôn thờ...thấp kém đến mức nào?"
Dương Đình Thông tựa lưng vào mặt tường thô cứng, bộ dạng vô cùng đắc ý hȧ hê.
"Hàn thiếu gia ngày nào vẫn còn dương quang xán lạn trác tuyệt hơn người...giờ cũng chỉ là món đồ chơi mới lạ của bọn đàn ông có tiền ở trong giới thượng lưu S thị mà thôi. Chỉ cần cho cậu ta lợi ích, cậu ta liền cong mông lên mà phục vụ tận tình. Nói giảm nói tránh một chút thì gọi là được bao nuôi, còn nói khó nghe hơn một chút thì chính là thằng điếm"
"Anh nói dối!" Cô lớn tiếng cắt ngang.
"Doãn Thiên không phải loại người đó. Anh đừng vì bản thân mình vô sỉ hạ lưu thì nghĩ ai cũng thối nát suy đồi."
"Em không tin lời tôi nói thì cứ việc đi kiểm chứng. Kiểm chứng xem kể từ khi ra tù đến nay Hàn Doãn Thiêm đã làm gì với người thừa kế của tập đoàn Dịch thị Ocean" Gã nhướn mày hừ lạnh.
"Em luôn miệng chửi tôi bẩn thỉu, hạ lưu...để rồi xem kẻ hạ lưu như tôi sẽ giẫm đạp người yêu sạch sẽ trong lòng em như thế nào."
Dứt lời Dương Đình Thông liền mang theo vẻ mặt âm hiểm mà cất bước rời đi, để lại Đinh Tuệ Ninh với một nùi rối rắm.