Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 204: Về để tính sổ



Hôm nay anh ta gửi cho đồng nghiệp một bảng nghiên cứu khảo sát, nhưng không thấy tin nhắn lại.

Nhưng đến lúc này, không biết nhìn thấyk cái gì, biểu cảm của anh ta hơi sửng sốt.

[Bé Yêu Của Bạn đã gửi một tin nhắn cho bạn.] Giây tiếp theo, anh ta ấn mở cửa sổ chat.

Nhưng sau khi mở ra, đọc tin nhắn mà đối phương gửi tới, anh ta cứng đờ người lại.

Đôi mắt lạnh lẽo như dính vào đó, khó có thể chuyển dời được, khuôn mặt hờ hững lạnh lùng cũng hơi ngưng đọng.
Ba mươi phút sau, chiếc xe về tới khu trực thuộc.

Lúc này đang là giờ ăn cơm tối.

Trên bàn ăn, Ôn Huyền và Lục Kiêu ngồi cạnh nhau, Hoắc Khải cũng không chịu thua, ngồi đối diện với cô.
Các đội viên trong xe lo lắng nói.

Đối với những chuyên gia mà nhà nước cử tới, bọn họ rất tôn trọng và quan tâm, dù sao đó cũng là những người nghiên cứu khoa học cho đất nước, có công hiển rất lớn.

Tiêu Diệc Hàng đặt điện thoại xuống, sắc mặt lạnh như băng, hơi thở lạnh lẽo như có thể đóng băng mọi thứ.
Lục Kiêu không thích anh ấy nổi, chỉ cảm thấy anh ấy như một con ruồi, không chỉ bám lấy Ôn Huyền, còn nói liên thanh không ngừng nghỉ.

Mới nửa ngày mà anh đã phải nhịn rất nhiều lần mới không đá bay anh ta đi.

Ôn Huyền khuyên anh tạm thời nhẫn nhịn, cô đã có cách rồi.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nói ra hai chữ: “Không sao.”

Đám đội viên hoang mang, nhưng thấy anh ta lạnh mặt, không ai dám nói gì nữa.

Nhưng vị Giáo sư này làm sao vậy nhỉ? Vừa rồi mới đọc được tin xấu gì trên điện thoại à?
Nói thể... là sao?

Cái gì gọi là, anh ta từng gặp rất nhiều cô gái hiểu chuyện, có muốn thử gặp con trai không hiểu chuyện hay không?

“Giáo sư Tiêu... Giáo sư Tiêu, anh không sao chứ? Có phải là sốc độ cao không? Tôi thấy sắc mặt của anh không được tốt cho lắm.”
Mặc dù không biết cô có cách gì, nhưng Lục Kiêu vẫn nghe cô.

Lúc này, cửa khu trực thuộc mở ra, nhóm của Tiêu Diệc Hàng trở về,
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.