Chỉ có điều, tuy rkằng tin nhắn đã xóa rồi, nhưng việc nó đã được gửi đi lại là thứ không thể thay đổi được. Nhân lúc Hoắc Khải ở trong sân, Lục Kiêu đi vào đại sảnh khu trực thuộc.
Anh nói qua với Cát Trác, đại ý là có người ngoài tới đây ở, không tiện để lộ mối quan hệ giữa anh và Ôn Huyền, bảo người trong đội đừng nói ra. Anh ấy đi tới bên cạnh Ôn Huyền, nhận lấy áo và điện thoại của mình, nhìn chân trời phía xa xa, nói một câu: “Nói chứ, tuy rằng nơi này hơi đổ nát, nhưng không khí và phong cảnh vẫn đẹp lắm.”
Ôn Huyền vỗ vai anh ấy, cười híp mắt nói: “Vậy là được rồi, anh ở lại đây đi, đừng đi linh tinh rồi lạc đó.” Tự nhiên để ý thấy chú chó con tội nghiệp kia đi đâu mất tăm rồi, cô thuận miệng nói với ông cụ Lý: “Con cún đâu rồi?”
Cô hỏi xong, ông cụ Lý hơi do dự: “Cái thứ vô lương tâm ấy bị cô Phương đưa đi rồi, cô ấy nói nó đáng yêu, muốn nuôi giúp chúng ta mấy ngày.” Ôn Huyền: “...”
Anh dám đảm bảo là lúc nào điện thoại của mình cũng còn pin không? Nhưng so với suy nghĩ của một con chó, điều cô cảm thấy tò mò hơn là vì sao Phương Chỉ lại muốn đưa nó đi nuôi mấy ngày? +
Thật sự chỉ là thích sao? Hoắc Khải ra khỏi toilet, hình như anh ấy vừa rửca mặt, khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc ướt sũng làm tăng thêm phần gợi cảm.
Ra ngoài và hít thở không khí trong lành ở đây, anh ấy vươn vai amột cái, như một chú mèo Ba Tư cao quý và lười biếng. Không biết nghĩ tới điều gì, Ôn Huyền lại chạy ra cổng khu trực thuộc, thấy ở đó chỉ còn lại một mình ông cụ Lý.
Cô hơi nhướng lông mày lên: “Ông à, đối tượng mà ông giới thiệu cho Lục Kiêu đâu?” Đi theo Phương Chỉ thật hả?
Có nhất thiết phải thể không? Cô chỉ cho nó ăn cẩu lương, để nó biết thế giới này bạc bẽo thế nào thôi mà. Ông cụ Lý: “...”
Ôn Huyền hài lòng rồi, Phương Chỉ đi thì cô cũng yên tâm. Lục Kiêu là của cô, cô không cho phép bất cứ ai dòm ngó! Nói đến đây, ông ấy lại thở dài: “Lúc đầu tôi định từ chối, ai ngờ nó lại tưởng mình bị vứt bỏ thật hay sao ấy, cô Phương vẫy tay một cái là nó chạy về phía cô ấy luôn.”
Ông ấy dứt lời, trái tim Ôn Huyền run lên. Ông cụ Lý vội vàng nói: “Đi đi, tôi già nên quên mất thôi mà, đừng có bắt nạt tôi, cô gái họ Phương đó lái xe đi rồi.”
Ông ấy nói hết câu, Ôn Huyền ổ một tiếng, âm u nói: “Ông nói gì thể, cháu giống người đi bắt nạt một ông cụ tám mươi tuổi sao?”