Nhưng lúc này, không biết nhìn thấy ai, cậu lập tức bước tới, nhiệt tình chào hỏi: “Giáo sư Tiêu, mọik người về rồi à, đúng lúc ăn cơm, ngồi xuống ăn chung luôn đi!”
Nghe vậy, Hoắc Khải vô thức quay đầu sang, lập tức bắt gặp một cặp mắt lạnhc lùng vô cảm. “Ơ, bảo sao tôi cứ thấy quen mắt, thì ra là người anh em! Sao anh lại ở đây?”
Vừa nói, anh ấy vừa khoác vai Tiêu Diệc Hàng.
Tiêu Diệc Hàng nhìn cánh tay trên vai mình, sắc mặt lạnh lùng càng thêm khó coi. Một người ngồi một người đứng, hai bên cứ thể nhìn đối diện với nhau.
Hình như những lời mà anh ấy vừa nói cũng bị ngahe thấy hết rồi.
Lúc mới nhìn thấy Tiêu Diệc Hàng, Hoắc Khải không kịp phản ứng gì, cứ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh nào đó. Đôi mắt anh mở thật to, ngạc nhiên đứng bật dậy: Hoắc Khải đứng thôn mặt ra, thấy người đàn ông kia đi mới xoa cánh tay bị đánh của mình, nói thầm một câu: “Nói thì nói, đánh tôi làm gì...”
Đến khi ngồi xuống, anh ấy hỏi Ôn Huyền: “Gì thế này, anh ta là ai, vì sao lại ở đây?”
Ôn Huyền sửng sốt, bọn họ không quen nhau thật sao? Nghĩ vậy, cô cũng hỏi luôn: “Anh ta là chuyên gia địa chất do Viện Hàn lâm Khoa học cử tới, anh biết anh ta à?”
Hoắc Khải kể lại cuộc gặp gỡ giữa hai người họ, nhưng đến cuối cùng vẫn không nhịn được xuýt xoa: “Nhà khoa học thì chắc là thông minh lắm nhỉ?”
Ôn Huyền thở dài lắc đầu: “Đâu chỉ là thông minh, trong Viện Hàn lâm Khoa học toàn những thiên tài với trí thông minh tuyệt đỉnh thôi, chuyên nghiên cứu khoa học phục vụ đất nước.” Hoắc Khải nghe vậy, nhớ tới tấm bằng tốt nghiệp mà bố mình phải đập bao nhiêu tiền vào, không khỏi chìm vào dòng suy tư: “...”
Lục Kiêu vẫn im lặng nãy giờ, anh dùng khăn giấy lau miệng, nói với Tang Niên: “Chắc là Giáo sư Tiêu không được khỏe, lát nữa chuẩn bị một vài món nhạt mang lên cho anh ấy.”
Tang Niên gật đầu ngay.
Lúc này, một đội viên vừa trở về cùng Tiêu Diệc Hàng nói với vẻ mặt vi diệu: “Đại, đại ca, có một chuyện em không biết có nên nói hay không...”