Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 202: Tà ác, bên cạnh anh có thiếu trai không hiểu chuyện không?



Đám bạn láo nháo của Hoắc Khải thì toàn đặt tên theo kiểu trào lưu bẩn bựa.

Ánh mắt của Ôn Huyền hơi lấp lóe, cô ngẩng đầu lên nhìnk ra cổng, không thấy bóng của Hoắc Khải, bèn lén lút mở khóa màn hình điện thoại anh ấy. Anh ta rất nghiêm túc, trên mặt không có biểu cảm gì cả, góc nghiêng sắc nét trắng nõn, chỉ óc điều khắp người tản ra hơi thở lạnh lùng xa cách.

Ôn Huyền hơi run lên, nhưng khi nhìn thấy rõ người ấy, cô lập tức trợn tròn mắt.
Ôn Huyền mở cửa sổ chat với “Thanh Phong Tử Lai” ra thì không khỏi hơi sửng sốt.

Trong cửa sổ chat có một tập tài liệu, trên đó viết “bảng khảo sát kim loại hiếm ở Khả Khả Tây Lý”.
Sau khi nhập mật khẩu vào, cô thành công cmở máy.

Lục Kiêu nhìn hành động của cô, đôi mắt đen láy như gợn sóng: “Em biết mật khẩu điện thoại của anh ta?”
“Vậy anh ta ở đây luôn hả?”

Ôn Huyền nhướng mày lên.
Trông thì có vẻ như đây là một căn phòng thí nghiệm, người đàn ông mặc áo blouse trắng, ngồi trước bàn thí nghiệm, đeo kính viền vàng gọng bạc, còn đeo cả găng tay, dường như đang lọc vật chất quý hiếm gì trong

kim loại.
Ôn Huyền: “...”

Vốn cô chỉ tò mò muốn biết người này là ai thôi, Lục Kiêu hỏi như vậy, khiến một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô.
Ôn Huyền chau mày, gì thế này?

Hoắc Khải chẳng học hành gì bao giờ, anh ấy nghiên cứu học thuật từ bao giờ vậy?
Anh không ahỏi cô muốn làm gì, dù sao cô cũng có suy nghĩ của mình, cho dù không đúng thì anh cũng không miễn cưỡng ép buộc cô.

Ôn Huyền mở WeChat, muốn tìm hiểu xem người kia là ai, miệng thì nói: “Mật khẩu còn cần đoán sao? Anh ấy theo đuổi em hai năm, bám em dai như đỉa, chắc chắn mật khẩu mở máy sẽ là ngày sinh của em rồi.”
“Ơ, đây chẳng phải là...”

Cô vội vàng đưa cho Lục Kiểu xem để xác nhận lại, đôi mắt mở thật to: “Đây có phải người đàn ông vừa đi không? Em không nhận nhầm chứ?”
Quả thực tên Hoắc Khải này cũng chẳng nghĩ ra cái gì phức tạp hơn được.

Sắc mặt của Lục Kiêu hơi thay đổi.
Trước đó hai người họ chưa nói gì với nhau, Ôn Huyền đành phải ấn mở trang cá nhân của người kia.

Trong đó chỉ có một văn bản liên quan tới chuyện tuyên bố một bài học thuật, ấn vào thì toàn tiếng Anh, một bức ảnh chụp góc nghiêng của một người lọt vào mắt cô.
Vừa rồi gặp một lần, trông người đó cũng có cái vẻ xa cách hững hờ hệt như người trên bức ảnh.

Lục Kiêu nhìn sang, lông mày hơi nhíu: “Anh ấy là Giáo sư địa chất học do Viện Hàn lâm Khoa học cử tới, sao thế?”
Hơn nữa còn là một suy nghĩ hơi... tà ác nữa.

Một giáo sư địa chất học, có lẽ cuộc sống... tẻ nhạt lắm nhỉ? Chắc anh ta sẽ không để ý chuyện bên cạnh ầm ĩ hơn đâu!

Đúng không? Chắc chắn sẽ không để ý, dù sao anh ta cũng không ở đây quá lâu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.