Ôn Huyền đẩy lưỡi lên ngạc trên, vừa cười vừa nói, trong ánh mắt mang theo nét hứng thú.
k
Cô đâu có ngốc, mọi người đều trưởng thành cả rồi, biết câu gì nên nói, câu gì không nên nói. Cậu thiếu gia Hoắc Nhị bị lừa một vố đau, đến mức ông cụ Lý còn thấy ngại ngùng, nhưng số tiền ấy vừa hay có thể trợ cấp cho khu trực thuộc của bọn họ.
Hoắc Khải đi vào trong, đưa áo và điện thoại cho Ôn Huyền, nói là muốn đi vệ sinh. Vừa nói, anh ấy vừa đi vào trong sân khu trực thuộc, nhìn cơ sở thiết bị xung quanh rồi lên tiếng chê bai: “Em tĩnh dưỡng mà sao không tìm một homestay nào đó thoải mái hơn, nơi này cứ như nhà khách ấy.”
Ôn Huyền nghe vậy, giơ chân lên đá không hề khách khí: “Này, sao anh lắm chuyện thế? Ở được thì ở, không ở được thì lượn. Ngoài ra, tiền phòng một ngày ba ngàn Nhân dân tệ, anh định trả theo ngày hay trả theo Người đối diện nghe mà cảcm thấy không thoải mái, vậy thì nhất định là cố tình.
Nghe vậy, Phương Chỉ hơi nghệt mặt, cuối cùng vẫn nói: “Đúng là khônga liên quan gì tới tô, tôi chỉ thay bạn gái Đội trưởng Lục cảm thấy...” Lẽ nào anh ấy còn không bằng người vệ sĩ này sao? Đùa gì thế?
“Tôi...” Lục Kiêu vẫn im lặng nãy giờ, lúc này anh mới ngước mắt lên, nhìn cô ta nói: “Tôi sẽ không phụ lòng bạn gái của tôi, cũng không làm phiền cô Phương lo lắng nữa.”
Nghe vậy, khuôn mặt Phương Chỉ lúc đó lúc trắng, cô ta có thể nói được gì nữa đây? tháng?”
Hoắc Khải: “...” Chỉ không ngờ hai người này lại là người như vậy, giấu bạn gái ăn vụng, còn ở đây ăn nói đường đường chính chính như thế.
Tiếp đó, Hoắc Khải lại hồ ầm lên: “Huyền Huyền, anh muốn ở lại chăm sóc em, mau dọn một phòng cho anh đi.” “Em để anh ta ở lại thật hả?”
Lục Kiêu âm trầm mặt mày. Nói đến đây, cô ta ngừng lại, nhưng ý của cô ta thì đã quá rõ ràng rồi.
Nào ngờ cô ta vừa dứt lời: “Này này, cô Phương, cô nói cái gì thế? Cô nói cứ như kiểu Huyền Huyền nhà tôi có gì với vệ sĩ này vậy. Cô nói thể có khác nào nói nhảm không? Có một soái ca phong độ lịch lãm hào phóng di Ông cụ Lý nhìn ra tất cả, nói xen vào.
Ông ấy nói xong, Phương Chỉ run run lông mi, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng hít sâu một hơi, cố nở một nụ cười “Cám ơn chú Lý, cháu biết rồi ạ, nhưng chú không cần lo lắng chuyện xem mắt của cháu nữa đâu.”