Giọng nói của Tô Mạt khi làm nũng mềm mại như có thể vắt ra nước.
Kết hợp với vẻ quyến rũ nhưng không chút lố lăng của cô, ai có thể chịu đựng được chắc chắn đều là bậc thánh nhân ngoài tam giới, không thuộc ngũ hành.
Lời nói của cô vừa dứt, bầu không khí lập tức ngập tràn sự mờ ám.
Qua vài giây, dưới ánh mắt mơ màng quyến rũ của Tô Mạt, Tần Thâm đưa tay tắt bếp, quay người sải bước lại gần.
Khi anh đến trước mặt, đôi môi đỏ của Tô Mạt cong lên, ngón tay mảnh khảnh vẽ vòng trên ngực anh: “Cũng tò mò quá nhỉ, Tần lão bản.”
Tần Thâm cúi mắt nhìn cô, khác hẳn sự trêu ghẹo của cô, nét mặt anh nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng: “Tối qua chưa cho em ăn no à?”
Nụ cười của Tô Mạt lập tức đông cứng.
Tần Thâm lại nghiêm mặt nói: “Không ngờ em lại tham ăn đến vậy.” Hàng lông mày thanh tú của Tô Mạt dựng lên.
Tần Thâm tiếp lời: “Tô Mạt, tôi là người đứng đắn, không thích ban ngày tuyên da^ʍ.”
Tô Mạt: “!!”
Trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Tự bê đá đập chân mình.
Bị hạ gục, Tô Mạt tức tối bước vào phòng tắm, Tần Thâm đứng phía sau, ánh mắt sâu thẳm mang theo ý cười.
Một cô gái tràn đầy sức sống.
Khác xa với hình ảnh điềm tĩnh, quyến rũ giả tạo của cô trong buổi gặp mặt đầu tiên với anh, thậm chí cả những lần cố tình quyến rũ anh trước đây cũng đều là giả.
Khi Tô Mạt từ phòng tắm bước ra, bữa sáng đã được dọn lên bàn.
Cô chọn lựa vài miếng, ăn lấy lệ, rõ ràng rất ngon nhưng cô cố ý kiếm chuyện.
Ý định ban đầu là muốn chọc tức Tần Thâm, tiếc rằng ngoài lĩnh vực kia, anh lại là một tên đàn ông dễ chịu, tùy ý để cô bắt nạt. Chọc ghẹo vài lần, thấy không còn thú vị, cô lườm anh hai cái, sau đó cúi đầu ngoan ngoãn ăn sáng.
Ăn xong, Tô Mạt tự bắt xe đến cửa hàng sơn mài.
Lúc này cô chẳng muốn ở chung với Tần Thâm chút nào.
Như lời bài hát, dù ý nghĩa chẳng giống nhau, nhưng đặt trong tình huống hiện tại của họ lại vô cùng phù hợp.
[Ánh sao khuya giống như đôi mắt em, gϊếŧ người xong còn phóng hỏa.]
Lúc này, ánh mắt của cô cũng mang dáng vẻ “gϊếŧ người xong còn phóng hỏa” như thế.
Xe dừng trước cửa hàng sơn mài, cô quét mã thanh toán rồi xuống xe. Vừa bước vào trong thì điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi từ Nguyễn Huệ.
“Ngày kia Diệp Nhiễm thi đấu, khi nào cậu tới?”
Tô Mạt đặt túi xách lên quầy thu ngân, ngồi lên chiếc ghế cao phía sau, nhíu mày: “Ngày kia à?”
Nguyễn Huệ nghe vậy, cười đầy ẩn ý qua điện thoại: “Mê nam sắc quá rồi, không thể dứt ra, đến mức quên cả việc lớn trả thù?”
Tô Mạt cười lạnh: “Hừ.”
Nguyễn Huệ tò mò: “Nói nghe xem, cậu với tên đàn ông lạ Tần Thâm đó sao lại dính vào lần nữa thế?”
Từ “dính vào” này.
Nghe mà ngứa tai.
Lại còn không đứng đắn.
Tô Mạt vân vê lọn tóc bằng đầu ngón tay: “Cái tên khốn đó dụ dỗ tớ.”
Nguyễn Huệ tặc lưỡi hai tiếng qua điện thoại: “Dụ cậu mà cậu cũng mắc bẫy? Không giống phong cách của cậu chút nào. Thật lòng đi, cậu có phải đã động lòng với Tần Thâm rồi không?”
Tô Mạt đảo mắt: “Cậu nghĩ có thể à?”
Nguyễn Huệ cười đầy mờ ám: “Khó nói lắm.”
Nói xong, Nguyễn Huệ lại hạ giọng trêu chọc: “Tần Thâm ở khoản đó có phải rất giỏi không? Nhìn cậu thế này, chắc là ăn quen bén mùi rồi.”
Tô Mạt: “Cậu hỏi tớ, tớ trả lời rồi. Cậu không tin thì tớ chịu.”
Hai người cứ thế tám chuyện, từ Tần Thâm chuyển qua Diệp Nhiễm, rồi lại nói đến Tưởng Thương.
Nguyễn Huệ thở dài: “Đừng nói, Tưởng Thương với Diệp Nhiễm còn có chút tình nghĩa, hơn hồi trước với cậu nhiều. Nhà họ Tưởng vừa làm khó dễ Diệp Nhiễm, Tưởng Thương đã vội tài trợ cho lần thi đấu này. Chậc.”
Tô Mạt cười chế giễu, không đáp.
Nguyễn Huệ bất bình thay: “Lúc trước cậu bị hãm hại, nếu Tưởng Thương chịu đứng ra nói một câu, cậu cũng không đến mức bị ép phải về huyện Trường Lạc.”
Tô Mạt cười nhạt: “Lúc đó tớ rời đi, vì tớ muốn đi. Cậu nghĩ chút mánh khóe của Diệp Nhiễm đủ để đuổi tớ à?”
Nguyễn Huệ lần đầu nghe Tô Mạt nhắc đến chuyện này, kinh ngạc: “Tớ biết ngay mà!!”
Tô Mạt: “Dựa vào đàn ông để đứng vững trong xã hội thì tính là gì? Tớ đẹp, nhưng tớ sống còn đẹp hơn.”
Cúp máy, Tô Mạt lập tức đặt vé máy bay đến Dung Thành.
Cô vẫn còn vài chuyện cần chuẩn bị, nếu để đến ngày kia mới bay qua, sợ là không kịp.
Đặt xong vé, cô tựa lưng vào quầy thu ngân nghỉ một lát, sau đó cầm điện thoại nhắn tin cho Lam Thiến: [Sếp Lam, chơi game không?]
Lam Thiến trả lời ngay: [?]
Tô Mạt: “Tôi phụ trách đánh quái, cô phụ trách hỗ trợ.”