Còn chưa kịp giãy dụa, cô đã bị Tần Thâm bế vào phòng ngủ bên cạnh.
Bộ váy ngủ mới thay trên người cô, qua màn lăn lộn này, phần chân váy đã bị kéo lên đến tận đùi, dây áo mảnh trên vai cũng trượt xuống, chực chờ rơi.
Ren đen, làn da trắng như tuyết.
Tác động thị giác này không hề nhẹ chút nào.
Nhìn ánh mắt Tần Thâm càng lúc càng tối, Tô Mạt nhấc chân, đầu ngón chân mềm mại trắng trẻo đẩy vào bụng dưới anh, nơi có dấu hiệu đang ngẩng cao đầu.
Hai người nhìn nhau, đôi môi đỏ của Tô Mạt nhếch lên một nụ cười, trong sự quyến rũ mang theo chút châm chọc.
Lúc này, cô đã hoàn toàn hiểu rõ tình hình.
Tên đàn ông khốn kiếp này từ đầu tới cuối đều bày mưu tính kế với cô.
Anh vốn không hề định buông tha cô, lợi dụng lòng thương hại của cô, lại dùng sắc dụ cô, vì mục đích mà bất chấp mọi thủ đoạn. Anh sao không thành tinh luôn đi?
“Tần Thâm, anh đúng là đủ bỉ ổi.”
Đối mặt với lời chế giễu của Tô Mạt, Tần Thâm không nói gì, ánh mắt trầm ngâm nhìn cô. Giây tiếp theo, anh trước mặt cô tháo áo phông, cởi thắt lưng...
Hai từ “hạ lưu” thốt ra từ miệng Tần Thâm nghe cực kỳ xấu xa.
Nhưng anh lại sở hữu một khuôn mặt lạnh lùng đầy cấm dục.
Tô Mạt nhìn chằm chằm vào anh, bất giác nảy sinh một loại ảo giác rằng không phải anh thực sự xấu, mà là do cô suy nghĩ không đủ trong sáng.
Ngay lúc Tô Mạt còn đang ngẩn ngơ, bàn tay đang xoa nơi cổ chân cô của Tần Thâm đã trượt lên đùi. Cô bừng tỉnh, trừng mắt nhìn anh, tưởng rằng anh định cưỡng bức mình, không ngờ anh lại cúi người xuống trước mặt cô.
Khi đầu ngón chân của Tô Mạt chạm vào vai Tần Thâm, cả người cô run rẩy.
Trong những âm thanh vỡ vụn xen lẫn tiếng nức nở, là sự khoái lạc xen lẫn cuồng nhiệt.
Đêm nay, Tô Mạt không được yên thân.
Cô vài lần nghi ngờ rằng Tần Thâm muốn gϊếŧ chết mình.
Anh lật cô hết lần này đến lần khác, nhìn cô duỗi người, lại nhìn cô co mình.
Khi mọi chuyện kết thúc, trời bên ngoài đã hửng sáng.
Tần Thâm ôm cô vào phòng tắm dọn dẹp, cô mềm oặt tựa vào vai anh, dù đã ra nông nỗi này, miệng vẫn không chịu thua: “Tần Thâm, đừng tưởng làm thế này là tôi sẽ thích anh.”
Nghe cô nói, Tần Thâm khẽ cười, tiếng cười trầm thấp thoát ra từ cổ họng: “Không cần em thích.” Nghe thấy tiếng cười của anh, mặt Tô Mạt đỏ bừng, tai cũng nóng ran, cắn môi dưới nói: “Không cần thích mà vẫn ra sức như vậy, anh đúng là đủ...”
Đủ gì, Tô Mạt không nói.
Cô có giới hạn đạo đức của mình, tuyệt đối không nói lời nhục mạ nhân cách người khác.
Nhưng cô không nói, không có nghĩa là đối phương không nói. Chỉ nghe thấy giọng nói trầm khàn của Tần Thâm tiếp lời cô: “Tôi biết, em muốn nói tôi hèn.”
Nói xong, anh thì thầm bên tai cô: “Vừa nãy có thoải mái không?”
Tô Mạt không nhịn được run lên, cảm thấy mình sắp bị anh vắt kiệt: “Không thoải mái.”
Tần Thâm: “Vậy lần sau tôi cố gắng hơn.”
Tô Mạt: “...”
Ra khỏi phòng tắm, Tô Mạt kiên quyết đòi về phòng ngủ chính. Tần Thâm cúi mắt nhìn cô, không nói gì, nhưng hành động lại là bế cô trở về phòng ngủ phụ.
Nếu là ngày thường, Tô Mạt chắc chắn không để anh được như ý.
Nhưng hôm nay cô mềm nhũn cả người, chu môi mắng hai câu, sau đó xoay người không động đậy nữa, ngủ mất.
Nửa tiếng sau, chắc chắn rằng cô đã ngủ say, Tần Thâm vươn tay kéo cô vào lòng.
Tô Mạt rơi vào lòng anh, rêи ɾỉ một tiếng, có vẻ như cảm thấy không thoải mái. Cuối cùng, cô xoay qua xoay lại trong lòng anh, cho đến khi tìm được vị trí thoải mái mới chịu yên.
Sáng hôm sau.
Khi Tô Mạt tỉnh dậy, trong phòng ngủ phụ chỉ còn lại một mình cô.
Cô lười biếng xoay người, cơn đau nhức như bị xe nghiền qua khiến cô hít sâu một hơi.
Nhớ lại cảnh tượng tối qua, mắt cô hơi híp lại, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ tinh ranh.
Giây tiếp theo, cô nhịn đau đứng dậy, đi đến tủ quần áo lục tìm một chiếc áo phông của Tần Thâm mặc lên người.
Tần Thâm cao lớn, chiếc áo phông của anh mặc lên người cô vừa vặn che đến hông.