Vừa Ý Em

Chương 97: Người đàn ông này toàn là bí mật



Thật lòng mà nói, để đối phó Diệp Nhiễm, một mình Tô Mạt là dư sức. Nhưng sau lưng Diệp Nhiễm còn có Tưởng Thương ủng hộ.

Không phải là Tô Mạt không thể xử lý Tưởng Thương.

Hiện tại anh ta áy náy với cô tận đáy lòng, cô chỉ cần dùng chút thủ đoạn nhỏ, chơi anh ta chẳng khác gì chơi một con chó.

Chỉ là cô không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa.

Vì anh ta đã có "chủ", nếu cô muốn đánh chó, đương nhiên trước tiên phải gặp chủ nhân của nó.

Tin nhắn của Tô Mạt gửi đi, khoảng nửa phút sau, Lam Thiến trực tiếp gọi điện lại.

Tô Mạt nhướng mày, đầu ngón tay lướt qua màn hình, nhấn nút nghe.

Điện thoại vừa thông, Lam Thiến liền hỏi thẳng: “Cô cần tôi làm gì?”

Tô Mạt khẽ cười: “Quản lý Tưởng Thương cho tốt.”

Lam Thiến thở dài qua điện thoại: “Thật ra cô làm điều này hơi thừa, giữa cô và Diệp Nhiễm, anh ta chắc chắn sẽ chọn giúp cô.”
Tô Mạt: “Cô có nghĩ rằng, bất kể anh ta giúp ai, đều khiến cô mất mặt không?”

Lam Thiến: “...”

Trong giới này, chuyện “trong nhà cờ đỏ không đổ, ngoài kia cờ màu phấp phới” vốn chẳng có gì lạ.

(Ý nói trong nhà đã có vợ bên ngoài còn muốn có tình nhân)

Đa phần những người trong cuộc đều nhắm mắt cho qua.

Nhưng Lam Thiến thì khác, cô ta thích Tưởng Thương.

Mà đã thích thì sẽ để tâm, để tâm thì sẽ muốn chiếm hữu.

Sau khi Tô Mạt nói xong, Lam Thiến im lặng một lúc, rồi giọng nói trầm xuống: “Cô định xử lý Diệp Nhiễm thế nào?”

Đã bàn đến hợp tác, điều quan trọng là sự tin tưởng, Tô Mạt thẳng thắn: “Ngay trong trận đấu ngày kia của Diệp Nhiễm.”

Lam Thiến: “Yên tâm, ngày đó Tưởng Thương sẽ không xuất hiện.”

Tô Mạt: “Sếp Lam, hợp tác vui vẻ.”
Cúp máy, Tô Mạt cầm điện thoại gác lên cằm, ngẩn người một lúc.

Trên đời này, mọi thử thách đều có thể vượt qua, chỉ có thử thách tình cảm là khó nhất.

Một người như Lam Thiến, tưởng như thông suốt mọi điều, cuối cùng cũng thua trước chữ "tình".

Sau bữa trưa, Tô Mạt dặn dò Song Kỳ vài điều, rồi bắt taxi về nhà, thu dọn hành lý đơn giản trước khi ra sân bay bay đến Dung Thành.

Trước giờ cất cánh, cô ngẫm nghĩ, gọi cho Hàn Kim Mai một cuộc.

Nhạc chờ vang lên một lúc, nhưng người bắt máy lại không phải giọng của Hàn Kim Mai, mà là Tần Thâm.

“Bà ngoại vào nhà vệ sinh rồi.”

Đầu lưỡi Tô Mạt đẩy nhẹ lên hàm răng: “Ồ.”

Giọng nói trầm thấp của Tần Thâm vang lên: “Có việc gì không?”

Tô Mạt đảo mắt, cảm thấy khó chịu trước sự bình thản của tên đàn ông này: “Anh nhắn với bà tôi rằng tôi có việc đi Dung Thành, khoảng ba bốn ngày sẽ về.”
Cô đặc biệt nhấn mạnh chữ “bà tôi”.

Tần Thâm: “Khi nào?”

Tô Mạt: “Bây giờ.”

Tần Thâm hỏi: “Em đang ở sân bay?”

Tô Mạt thật thà: “Đúng vậy.”

Nói xong, cô bình thản học theo phong thái ung dung của anh, với tinh thần láng giềng tốt bụng giúp đỡ lẫn nhau: “À đúng rồi, mấy ngày này làm phiền anh chăm sóc bà tôi, về tôi sẽ mang đặc sản Dung Thành tặng anh.”

Lễ nghi phải đủ, cô không muốn mắc nợ anh chút gì.

Tần Thâm: “Biết rồi.”

Cúp máy, Tô Mạt chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.

Khép lại chiếc điện thoại, cô dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên ốp lưng.

Nhớ tới điều gì đó, cô khẽ nhướng mắt.

Người như Tần Thâm, thực sự rất khó đoán.

Anh không bao giờ để lộ cảm xúc, dù chỉ một chút.

Cô luôn mơ hồ có cảm giác rằng, con người này toàn thân đều là bí mật.

Nhưng trong suốt quá trình tiếp xúc, cô lại không phát hiện bất kỳ điểm bất thường nào.

Chuyến bay kéo dài khoảng hai tiếng rưỡi từ khi cất cánh đến lúc hạ cánh xuống Dung Thành.

Trên máy bay, Tô Mạt đeo bịt mắt ngủ một giấc.

Khi máy bay hạ cánh, cô tranh thủ trang điểm lại, xách vali ra khỏi sân bay.

Khách sạn vẫn là chỗ cũ, cô bắt taxi đến nơi, đặt hành lý xuống rồi không nghỉ ngơi mà tựa vào tường lấy điện thoại, mở một nhóm chat đã bị bỏ hoang tám trăm năm mang tên “Gia đình thân yêu” gửi một tin nhắn.

[Giúp một việc được không?]

Tin nhắn gửi đi, nhóm chat im lặng như tờ.

Khóe môi Tô Mạt khẽ nhếch, đầu ngón tay gõ nhẹ lên màn hình, gửi một phong bao lì xì, nhập số lượng là 3, rồi điền số tiền là 0.03.

Đừng hỏi tại sao không phải 0.01, vì hệ thống không cho phép lì xì dưới 0.01.

Vừa gửi lì xì, lập tức có hai người nhận.

Ngay sau đó, hai người nhận lì xì trong nhóm liền kêu gào.

[Tiểu sư muội, đang đùa hả?]

[Đường đường là người kiêu hãnh từ trong cốt tủy, cho dù đốt thành tro cũng còn kiêu ngạo, một người đàn ông như đại bàng, lại có ngày phải vì một xu mà khuất phục?!]

Đôi môi đỏ của Tô Mạt khẽ nhếch lên, ung dung nhận lại một xu từ lì xì, sau đó gửi tin nhắn: [Nhận tiền thì làm việc, giúp em chuyện này, ngày kia trong trận đấu của Diệp Nhiễm, em cần phát công khai một đoạn ghi âm.]

[Một xu cũng tính là tiền??]

[Tiền nào của nấy, tiểu sư muội, nghĩ kỹ đi, nghe lời tam sư huynh, gửi lì xì lớn chút.]

Nhìn tin nhắn của Chử Hành và Lục Thương, Tô Mạt nheo mắt, định gõ vài dòng đáp trả thì một avatar trong nhóm, lâu nay không nói câu nào, hiện lên trong khung chat.

[Giao cho tôi.]

Tô Mạt ngẩn người: Đại sư huynh?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.