Vừa Ý Em

Chương 94: Hoàn toàn bị nắm trong tay



Giọng nói của Tần Thâm trầm thấp, mang theo chút mê hoặc.

Ngay khi anh dứt lời, hàng mi dài cong vυ"t của Tô Mạt khẽ rung.

Giây tiếp theo, chưa kịp để cô phản ứng, bàn tay lớn của anh đã giữ lấy gáy cô, áp môi xuống hôn.

Mười mấy ngày.

Đối với những người trưởng thành vừa nếm trải dư vị ngọt ngào, khoảng thời gian ấy thật sự rất dài.

Tô Mạt theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng chưa kịp cử động, Tần Thâm đã đoán được ý đồ của cô. Bàn tay đặt trên eo cô siết chặt, ép cô sát vào anh không chút khoảng cách.

Ngay sau đó, giọng anh khàn khàn vang lên: “Không cần em chịu trách nhiệm.”

Tô Mạt: “...”

Cô cảm thấy mình thật sự có tiềm năng trở thành một cô gái tồi.

Như ngay lúc này, Tần Thâm nói không cần cô chịu trách nhiệm, và khi cảm nhận được niềm vui sướиɠ, cô liền từ bỏ giãy dụa.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, đến mức cô còn đưa đôi chân thon dài quấn lấy anh.

Vạt váy bị vén lên, bàn tay lớn lướt qua.

Cả người cô như chìm nổi theo từng động tác của anh.

Khi khóe mắt cô đã ửng đỏ, Tần Thâm giữ lấy vòng eo nhỏ, nâng cô lên, khiến cô bám chặt vào người anh, nhẹ nhàng cắn vành tai cô, giọng nói khẽ khàng: “Tô Mạt, sao em có thể tệ tới vậy.”

Đôi mắt mê ly của Tô Mạt khẽ nhắm, môi đỏ mọng khẽ cắn.

Thăng trầm không ngừng, có lẽ vì lâu ngày, lần này cả hai kéo dài hơn bao giờ hết.

Sau đó, Tô Mạt được bế vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, cô không nói lời nào, thậm chí còn cố tránh ánh mắt của Tần Thâm.

Đến khi rời khỏi phòng tắm, anh đi làm bữa tối, còn cô ngồi trên sofa, cắn móng tay.

Xong rồi.

Lần này thật sự xong rồi.

Tại sao cô lại không cưỡng lại nổi sức hấp dẫn của anh?
Người đàn ông này, hết bán thảm lại dùng vẻ quyến rũ để kéo cô vào lưới.

Rõ ràng là ép cô không còn đường lui.

Tô Mạt tự kiểm điểm hồi lâu. Cuối cùng, không chịu được sự phiền muộn, cô cầm điện thoại nhắn tin cho Nguyễn Huệ, người bạn giàu kinh nghiệm trong chuyện tình cảm: [Tớ hỏi cậu một chuyện.]

Nguyễn Huệ lúc này đang xem phim trên điện thoại, lập tức trả lời: [Nói đi.]

Tô Mạt: [Tớ có một người bạn…]

Nguyễn Huệ: [Nói thẳng, cậu lại làm sao nữa.]

Tô Mạt: […]

Nguyễn Huệ: [Cậu lại dính dáng đến gã đàn ông lạ Tần Thâm kia phải không?]

Tô Mạt: […]

Nguyễn Huệ: Đừng nghĩ nhiều, đời ngắn lắm, phải tận hưởng kịp lúc.

Chuyện Tần Thâm chuyển đến nhà Tô Mạt, cô từng nhắc đến trong một cuộc điện thoại trước đây với Nguyễn Huệ.

Lúc đó Nguyễn Huệ đã khẳng định, mối quan hệ trong sáng của hai người họ sẽ không kéo dài lâu.
Tô Mạt còn bật cười khinh thường trước nhận định đó.

Nguyễn Huệ lại nói đầy ý vị: [Cậu cho anh ta vào nhà, tưởng chỉ mở một cánh cửa, thực ra là mở hai cánh…]

Tô Mạt lạnh lùng hỏi: [Cánh cửa nào nữa?]

Nguyễn Huệ cười gian: [Cậu đoán thử xem?]

Nhìn tin nhắn của Nguyễn Huệ, Tô Mạt khẽ nhíu mày.

Thú thật, cô không ngại duy trì mối quan hệ kiểu này với Tần Thâm.

Cả hai đều độc thân, không gây tổn thương cho ai.

Điều cô sợ chính là phải chịu trách nhiệm.

Loại đàn ông như Tần Thâm, rõ ràng là kiểu mẫu đàn ông của gia đình, đã làm những chuyện này chắc chắn là muốn tiến tới hôn nhân.

Nhưng từ sau khi chia tay Tưởng Thương, cô chẳng còn hứng thú gì với chuyện yêu đương hay kết hôn.

Nếu lỡ…

Ý nghĩ nếu lỡ của cô còn chưa thành hình, Tần Thâm đã dọn xong bữa ăn, gọi cô ra bàn.

Tô Mạt liếc nhìn anh, mím môi, nhảy khỏi sofa bước vào phòng ăn.

Ba món mặn, một món canh, vẫn đẹp mắt ngon miệng như mọi khi.

Cô ngồi xuống cúi đầu ăn, chưa xong nửa bát cơm đã không chịu nổi bầu không khí mập mờ này, liền ngẩng lên nhìn anh: “Chúng ta…”

Tần Thâm điềm nhiên đáp: “Tôi đã nói rồi, em không cần chịu trách nhiệm.”

Nghe anh nói, cô bỗng thấy nhẹ nhõm hơn.

Sau bữa cơm, anh đi rửa bát, còn cô lặng lẽ trở về phòng ngủ, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.

Cô đi thật nhẹ, như thể mong muốn mình biến mất hoàn toàn.

Buổi tối, khi đang nằm trên giường chơi game, cô bỗng nhận được thông báo tin nhắn.

Tần Thâm: [Em không cần chịu trách nhiệm, vậy có muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ này không?]

Nhìn dòng tin nhắn nổi trên màn hình, tay cô khẽ run, không để ý đối thủ trong góc, lập tức bị hạ gục bằng một phát headshot.

Nhìn nhân vật chết ngay ngắn trong game, cô đen mặt thoát ra.

Vài phút sau, cô vuốt màn hình mở khóa, nhấp vào khung chat với Tần Thâm, suy nghĩ hồi lâu rồi cắn răng nhắn: [Cũng không phải không được, nhưng phải có ba điều kiện.]

Tần Thâm: [Nói đi.]

Tô Mạt: [Thứ nhất, không được nói với bất kỳ ai về mối quan hệ của chúng ta. Thứ hai, theo quy tắc cũ, nếu một ngày tôi muốn kết thúc, anh không được quấy rầy tôi. Thứ ba, và quan trọng nhất, bắt đầu từ ngày mai, anh phải thể hiện rằng anh không hề có tình cảm với tôi. Dù dùng cách gì, cũng không được để người khác nghĩ rằng anh thích tôi.]

Tần Thâm: [Thỏa thuận xong.]

Tô Mạt: [OK.]

Sau khi gửi tin nhắn, cô không nhận được hồi đáp từ anh.

Đúng lúc cô nghĩ rằng chuyện tối nay giữa hai người xem như đã khép lại và chuẩn bị đi ngủ, thì cửa phòng ngủ bất ngờ vang lên tiếng gõ từ bên ngoài. Ngay sau đó, tay nắm cửa bị vặn mở, người đàn ông bên ngoài sải bước tiến vào, đi thẳng đến bên giường cô, cúi người bế cô lên…

Tô Mạt: “Tần Thâm!!”

Tần Thâm: “Thỏa thuận bắt đầu hiệu lực.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.